Cố Ý Mê Hoặc - Thất Thải Mã Lệ Tô - Chương 93: Đàn ông không thể nói không được
Editor: Tô Tô Hữu Hành
***
“Bây giờ đi đâu, bệnh viện à?”
Lúc nghe điện thoại, Tô Tâm Đường đã thấy giọng nói của người đàn ông khàn khàn, đến khi gặp mặt thì cảm thấy trạng thái của anh có vẻ như còn nghiêm trọng hơn.
Cô nghiêng mặt nhìn anh, chuẩn bị tốt tinh thần đêm hôm cùng anh đến bệnh viện.
“Anh thử nói xem đi đâu mới tìm được một bạn tình tốt như thế này cơ chứ, lúc anh không thoải mái còn có thể đưa anh đi bệnh viện.”
Một bàn tay của Tô Tâm Đường cầm ly trà sữa nóng, tay còn lại cầm một gói khoai tây lát.
Đồ ăn trên tay của cô đều là do người đàn ông này đưa cho.
Đồng Kinh Niên liếc mắt nhìn cô gái ngoài việc ngồi im ở bên cạnh anh, thì chẳng phải làm thêm cái gì.
Tô Tâm Đường hiểu được ánh mắt này của anh. Vốn dĩ cho rằng anh sẽ châm chọc, mỉa mai vì thật ra chính cô cũng biết lời nói vừa rồi của mình rất không có đạo lý, nhưng cô vẫn muốn nói đấy.
Không ngờ anh chỉ đáp lại một tiếng ngắn ngủi.
“Ừ.”
Lần này đến lượt Tô Tâm Đường kinh ngạc.
Chỉ sợ Đồng Kinh Niên thật sự… sốt đến mơ hồ mất rồi.
“Anh còn lái xe được không?”
“Nếu không thì để em nhé?”
“Em cũng có bằng lái rồi, vừa đủ tuổi là đi học luôn, coi như tài xế già.”
Ừm, thật ra cơ hội cầm vô lăng cũng không nhiều, lại còn đem chiếc Maserati mà bố cô tặng trong dịp sinh nhật 18 tuổi va chạm hai lần. Từ đó về sau rất ít khi động vào xe nữa.
“Nếu anh không dám thì chúng ta trực tiếp gọi 120 [1] luôn cũng được.”
[1] 120: Số điện thoại cứu thương khẩn cấp ở Trung Quốc.
Đồng Kinh Niên: “Sợ anh chết hả?”
Khóe miệng không khỏi cong cong.
Tô Tâm Đường miễn cưỡng cười: Không, cô sợ chính cô chết.
Nếu Đồng Kinh Niên phát sốt hay đầu óc cháy hỏng thì rất dễ phát sinh sự cố.
Tô Tâm Đường không nói ra suy nghĩ trong đầu, cô đã bị nét tươi cười trên gương mặt của người đàn ông hấp dẫn. Hình dung sao nhỉ, nó giống như nụ cười đọng lại trên đỉnh tuyết của ngọn núi cao.
Cô đã hơi hiểu được lý do Chu U vương đốt lửa hiệu trêu đùa chư hầu để đổi lấy nụ cười của mỹ nhân rồi.
Mỹ nhân càng lạnh lùng khi cười rộ lên lại càng động lòng người.
Tô Tâm Đường không nói ra câu cô sợ chính mình chết, một phần cũng bởi vì nụ cười mê người của Đồng Kinh Niên.
Kỳ thật Đồng Kinh Niên cũng đoán được những suy nghĩ lung tung rối loạn ở trong đầu cô, nhưng vì không muốn mất hứng nên anh mới không nói ra.