Cố Ý Mê Hoặc - Thất Thải Mã Lệ Tô - Chương 82: Nụ hôn nồng nhiệt
Editor: Tô Tô Hữu Hành
***
Tô Tâm Đường thật sự không ngờ Đồng Kinh Niên cư nhiên lại xuất hiện ở trong phòng của cô.
Không phải anh đang cùng với bọn Tư Nam ra bờ biển chơi sao?
Cái người thích giả vờ này lúc sáng còn ra cái vẻ như không biết cô nữa mà?
Còn nữa, cô nhớ rõ chính tay mình đã khóa cửa rồi nha!
Nghìn lời nói, vạn câu thề lúc này chỉ dồn lại thành một câu.
“Anh vào bằng cách nào!”
Tô Tâm Đường trợn tròn mắt, hét lên với người đàn ông ở phía sau.
Dường như Đồng Kinh Niên cũng không nghĩ cô sẽ phản ứng lớn như vậy. Bàn tay của anh vẫn đang đặt trên eo nhỏ của cô, giọng điệu bình tĩnh.
“Nơi này đều là sản nghiệp của anh.”
Toàn bộ hòn đảo này là của anh.
Nghĩa là anh đương nhiên có chìa khóa phòng của Tô Tâm Đường, với tư cách là chủ nhân nên có thể mở cửa vào được đây.
Tô Tâm Đường: “…”
Đảo chủ ghê gớm nhỉ?
Chua phết đấy [1].
[1] Chua: Chỉ sự ghen ghét, đố kị hoặc là ghen tuông (trong chuyện tình yêu).
Tô Tâm Đường quả thật cảm thấy rất ghê gớm… Nếu cô cũng sở hữu một hòn đảo giống như thế này thì cô khẳng định sẽ đem đi khoe cả ngày, đảm bảo mấy cô chị em plastic kia sẽ bị tức chết.
Trang sức châu báu, váy haute couture đâu tính là gì so với một hòn đảo chứ?
Đều là em trai hết.
Tô Tâm Đường ngậm ngùi ăn chanh, nhất thời cũng không biết nên nói gì hơn. Đồng Kinh Niên nhìn đôi mắt trợn to của cô gái, nhớ lại những lúc bình thường cô hay nhíu mi tính kế thì anh lại cảm thấy bộ dáng bây giờ có chút đáng yêu.
Đương nhiên Đồng Kinh Niên sẽ không nói ra, anh chỉ tăng thêm lực ở bàn tay.
“Bôi như thế này à?”
Anh chưa từng giúp phụ nữ bôi kem chống nắng bao giờ cả.
Khi nãy nghe thấy Tô Tâm Đường nói phải về phòng để dùng thứ này, ma xui quỷ khiến Đồng Kinh Niên lại đi theo cô, vừa bước vào trong phòng đã thấy cô nằm ngủ ở trên giường nên anh cứ tự nhiên mà cầm lọ kem chống nắng lên thôi.
Tô Tâm Đường vốn còn đang tức giận nhưng bây giờ được hưởng thụ bàn tay to rộng liên tục xoa nắn vòng eo, kèm theo ánh nắng vừa vặn chiếu vào và cả chăn ấm đệm êm, thế là cơn buồn ngủ của cô lại nổi lên.
Thật sự quá thoải mái.
Thoải mái đến nỗi Tô Tâm Đường không muốn cãi nhau với Đồng Kinh Niên nữa.
“Đúng vậy, chính là bôi như thế. Anh giúp em bôi một chút lên cổ, cánh tay và cả chân nữa nhé. Cảm ơn.”
Tuy rằng miệng nói cảm ơn nhưng lại chẳng có chút thành ý nào.