Cố Ý Mê Hoặc - Thất Thải Mã Lệ Tô - Chương 7: Bao trùm trong hơi thở của anh
Editor: Tô Tô Hữu Hành
***
Qua giọng điệu của người đàn ông, Tô Tâm Đường biết anh không nói đùa. Nếu thời điểm đó anh kịp cầm dao hay dĩa thì chắc chắn sẽ dùng nó mà đâm vào chân cô.
“Anh thật sự có bệnh đấy, bệnh này không thể diễn tả được bằng từ ngữ!”
Tô Tâm Đường hơi thở nóng nảy, phải làm đến mức đó sao, lòng dạ người đàn ông này quá hẹp hòi.
Bởi vì đưa lưng về phía có ánh sáng nên Tô Tâm Đường không thấy được sắc mặt của anh. Chỉ cảm thấy anh giống như một ngọn núi bị bóng đêm bao phủ, nhưng còn Đồng Kinh Niên lại có thể quan sát được Tô Tâm Đường.
Ánh trăng chiếu từ cửa sổ vừa vặn bao phủ lên người cô.
Ban nãy bị anh túm cổ vào đây nên mái tóc cô có chút hỗn độn, vài sợi tóc vương trên gương mặt trắng nõn, vì tức giận mà hai má ửng đỏ, đôi mắt ướt trừng lớn, bộ ngực căng tròn theo từng nhịp thở mà phập phồng lên xuống…
Đồng Kinh Niên làm như không thấy gì, một lần nữa dịch chuyển tầm mắt đến gương mặt của cô.
Người con gái tức muốn hộc máu, giống y con mèo Ragdoll mà chị gái anh nuôi trong nhà, hoàn toàn không có một chút điềm đạm nào.
“Không giả vờ nữa à?”
Anh từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt mang theo vài phần mỉa mai.
Tô Tâm Đường nhìn bộ dáng này của anh liền cố gắng bình tĩnh lại, gạt bỏ tức giận sang một bên, duỗi tay sửa sang lại mái tóc, lộ ra gương mặt tinh xảo.
Cô nâng mặt, nở một nụ cười ngọt ngào, so với người bừng bừng lửa giận lúc trước hoàn toàn khác nhau.
Đôi mắt chớp chớp, thanh âm mềm mại: “Đồng tiên sinh kéo tôi vào căn phòng tối như vậy là có chuyện gì sao?”
“Hay là… anh muốn làm gì với tôi?”
Cánh môi kiều diễm ướt át lúc đóng lúc mở, cần cổ thiên nga thon dài, giống như bông hoa hồng nở rộ trong đêm tối.
Rất đẹp cũng rất xấu xa.
“Chia tay với Tư Nam đi.”
Đồng Kinh Niên không quan tâm đến những gì cô vừa nói, cũng không có ý định tiếp lời mà trực tiếp nói ra mục đích của mình.
“Tránh xa cậu ấy. Cô không xứng.”
Xét về điểm nào cũng không xứng.
Tô Tâm Đường bật cười, tiếng cười trong trẻo như âm thanh của những chiếc chuông bạc. Nếu cô không nhanh dùng răng cắn vào mu bàn tay thì chắc sẽ không nhịn được mà cười to.
Đồng Kinh Niên nghi hoặc: Buồn cười lắm sao? Anh đang nói chuyện nghiêm túc với cô đấy.
“Cười cái gì?” Giọng nói người đàn ông vẫn êm tai như vậy nhưng rõ ràng là không vui.
Tô Tâm Đường cười đến mức chảy nước mắt, mất một lúc mới có thể bình tĩnh lại nhưng giọng nói vẫn như cũ mang theo ý cười.