Cố Ý Mê Hoặc - Thất Thải Mã Lệ Tô - Chương 63: Xe chấn trong sân trường (H)
Editor: Tô Tô Hữu Hành
***
Đồng Kinh Niên đã đổi một chiếc siêu xe mới, giá trị vẫn xa xỉ như cũ. Xe của anh lẳng lặng đỗ ở một nơi khá vắng vẻ.
Tô Tâm Đường lập tức mở cửa ghế sau.
Trong xe ngoại trừ người đàn ông mặc tây trang giày da thì không còn có ai khác.
Có lẽ tài xế đã bị anh đuổi xuống rồi.
Nếu là trước đây thì trên tay của anh sẽ đang cầm một tập tài liệu kinh tế ngập tràn những dòng chữ tiếng Anh, còn hôm nay hiển nhiên anh không có tâm trạng nhàn nhã như thế.
Khuôn mặt tuấn tú vô cùng âm u.
Tô Tâm Đường hoàn toàn không sợ hãi, sau khi chui vào trong xe còn liếc nhìn một vòng xung quanh rồi trêu chọc.
“Sao Đồng tiên sinh lại tìm đến một nơi hẻo lánh thế này?”
“Sợ chúng ta bị phát hiện à?”
“Nhưng quả thật nơi này rất thích hợp để yêu đương vụng trộm đấy.”
Đồng Kinh Niên hạ thấp giọng cảnh cáo: “Tô Tâm Đường.”
Tầm mắt của cô dừng lại trên người đàn ông đang tỏa ra áp suất cực kỳ thấp, bàn tay trắng nõn chơi đùa với mái tóc dài, cười hì hì.
“Oa, bây giờ Đồng tiên sinh biết tên của tôi là gì rồi sao?”
Tô Tâm Đường châm chọc chuyện anh giả vờ không quen biết cô lúc ở khách sạn.
Sau đó còn gật gật đầu.
“Nghe được, nghe được. Tôi biết tên của tôi nghe rất êm tai.”
Đồng Kinh Niên mím chặt môi, từ chối đưa ra ý kiến.
Cô gái tự luyến này rất nhanh đã lái sang chuyện khác, anh đã được lĩnh hội rất nhiều lần. Lúc đầu còn cảm thấy khiếp sợ nhưng bây giờ thì chẳng có chút gợn sóng nào.
“Cô không định giải thích một chút…”
Sau một lúc trầm ngâm thì anh cũng mở miệng.
Tô Tâm Đường lập tức chặn ngang: “A a a, ’em trai nhỏ’ của anh có khỏe không?”
Cô thậm chí còn vươn tay muốn chào hỏi với tiểu Đồng đang nhô lên ở giữa hai chân của anh, thế nhưng lại bị Đồng Kinh Niên phát hiện nên đã kịp thời tránh đi.
Bàn tay của cô chỉ có thể chạm đến quần âu được cắt may từ vải dệt mềm mại, lành lạnh.
Tô Tâm Đường chửi một câu trong lòng, làm cũng làm rồi, chơi cũng chơi rồi. Vậy mà bây giờ còn tỏ vẻ như cô gái lớn rụt rè.
Cô thu tay về, nhún vai.
“Xảy ra chuyện như thế này, tôi cũng chẳng có cách nào ~.”
“Tôi không nhớ ra là buổi trưa đã ăn nhiều gà xào ớt đến vậy, chủ yếu là do món đó ngon thật. Nếu đem ra so sánh thì cũng không kém ngô chiên là mấy, nhưng ai bảo Đồng tiên sinh của chúng ta lại đặc biệt ưu ái món ngô chiên đâu chứ.”
Tô Tâm Đường xin lỗi hoàn toàn không có một chút thành ý nào cả, cô không thấy bản thân mình có điểm nào sai. Dù sao thì khi nãy Đồng Kinh Niên còn bắn muôn vàn con cháu lên mặt của cô nữa đấy, lúc anh nói xin lỗi cũng chẳng có thành ý hơn cô là bao.