Cố Ý Mê Hoặc - Thất Thải Mã Lệ Tô - Chương 55: Đùa bỡn trên Wechat
Editor: Tô Tô Hữu Hành
***
Đồng Kinh Niên vừa lên xe liền bảo tài xế đưa anh quay trở lại công ty.
Anh cũng không uống nhiều rượu nên khi vừa bước vào khung cảnh quen thuộc, liền bắt tay vào xử lý công việc. Đồng Kinh Niên cảm thấy so với uống rượu với một đống trai gái lẫn lộn kia, thì ở nơi này thoải mái hơn nhiều.
Đồng tổng một khi đã ngồi vào bàn làm việc là sẽ vô cùng chuyên chú, thế nhưng trợ lý Tiểu Khương lại phát hiện ra có vẻ hôm nay anh xem điện thoại hơi nhiều?
…
Quả thật hôm nay Đồng Kinh Niên không tập trung làm việc.
Anh vẫn luôn không nhịn được nhìn đến giao diện Wechat.
Tính từ lúc anh với Tô Tâm Đường tách ra cũng đã được vài ngày, mà trong vài ngày này Tô Tâm Đường giống như đã bốc hơi khỏi thế gian, hoàn toàn không có một chút động tĩnh nào.
Đương nhiên loại “không có động tĩnh” này không thể hiểu được theo nghĩa đen. Bởi vì vòng bạn bè của cô mỗi ngày đều cập nhật, từ những bức ảnh chụp phong cảnh cho đến những món ăn tinh xảo.
Đồng Kinh Niên gõ tay lên mặt bàn, môi mỏng mím lại.
Có tâm trạng rảnh rỗi đăng mấy thứ này vậy mà lại không gửi cho anh tin nhắn nào sao?
Đồng Kinh Niên không quá mong chờ Tô Tâm Đường, anh cảm thấy chính mình vẫn luôn chờ đợi đối phương là vì trước đây cô thường gửi tin nhắn cho anh rất nhiều, đã sớm tạo thành thói quen. Giống như khi nuôi một động vật nhỏ, mỗi ngày nó đều hướng đến bạn cọ tới cọ lui, rồi đột nhiên có một ngày nó không làm như vậy nữa thì khi đó bạn sẽ cảm thấy buồn bã.
Rất có đạo lý.
Tô Tâm Đường lấy hình của chính mình làm ảnh đại diện, cô lớn lên rất xinh đẹp, trình độ chụp ảnh cũng rất tốt. Nếu đăng ảnh của cô lên mạng sẽ hot không kém gì những cô gái đang nổi tiếng kia.
Đồng Kinh Niên nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của đối phương, giống như muốn khoét ra một cái lỗ ở trên bức ảnh vậy.
Anh không hề có ý muốn chủ động nhắn tin trước cho Tô Tâm Đường.
Gửi tin nhắn cho cô là chuyện không có khả năng.
Chỉ là —-
Trong giờ làm việc cứ liên tục xem điện thoại, làm việc – xem điện thoại, sau khi hành động này được lặp lại vô số lần thì Tiểu Khương cũng không nhịn nổi nữa.
“Đồng tổng… có chuyện quan trọng cần xử lý sao?
Tiểu Khương chỉ chỉ đến chiếc điện thoại đang nằm trên tay Đồng Kinh Niên.
Đồng tổng vẫn luôn nhìn ngó vào điện thoại, nhất định là có chuyện gì đó cần xử lý rồi, hay là có khách hàng quan trọng?
Nhưng đến cuối cùng Tiểu Khương cũng không thể nghĩ ra, vị khách nào mà có thể khiến Đồng tổng lo lắng đến vậy.
Đối mặt với nghi vấn của trợ lý, áp suất xung quanh người Đồng Kinh Niên hạ xuống cực thấp. Ngay lúc anh không muốn quan tâm đến người kia nữa thì màn hình điện thoại bỗng sáng lên.