Cố Ý Mê Hoặc - Thất Thải Mã Lệ Tô - Chương 54: Ai chiếm tiện nghi của ai cũng chưa biết
- Metruyen
- Cố Ý Mê Hoặc - Thất Thải Mã Lệ Tô
- Chương 54: Ai chiếm tiện nghi của ai cũng chưa biết
Editor: Tô Tô Hữu Hành
***
Đồng Kinh Niên nói đám người Khỉ ốm cứ sắp xếp cuộc tụ tập giống như thường ngày nhưng bọn họ cũng đâu dám.
Mặc dù vẫn xuất hiện mấy cô tiểu minh tinh, tiểu võng hồng nhưng mọi người đều rất quy củ, hoàn toàn không có dáng vẻ phóng đãng như mọi khi. Tùy tiện túm ra một người cũng là một vị đại công tử rất có danh dự nào đó, những người này đều là đàn em của Đồng Kinh Niên.
Ngồi xếp hàng ngoan ngoãn, chỉ thiếu mỗi động tác đặt hai tay lên đùi nữa thôi.
Bên người Đồng Kinh Niên không sắp xếp phụ nữ, bọn họ cũng đều biết anh không thích mấy trò này.
…
Người đàn ông mặc tây trang giày da, cho dù đang ngồi trên ghế sofa thì eo vẫn thẳng tắp.
Mặc kệ là vẻ bề ngoài hay khí chất thì anh cũng đều đứng nhất. Cho dù không có đám công tử chúng tinh phủng nguyệt [1] ngồi ở đây, thì ai nhìn vào cũng biết anh tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường. Nhóm công tử đang trò chuyện cùng với mấy cô nàng tiểu minh tinh, tiểu võng hồng nhưng trên thực tế tất cả ánh mắt của bọn họ luôn liếc đến chỗ của Đồng Kinh Niên.
[1] Chúng tinh phủng nguyệt: Một bầu trời sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.
Một người đàn ông như vậy thì làm gì có ai không có tâm tư được chứ, nếu nói “không” thì đúng là khẩu thị tâm phi.
Đương nhiên là không một ai có hành động gì cả.
Họ không dám.
Đồng Kinh Niên nâng ly rượu trên tay, hướng tới đám công tử trong mắt tràn ngập cung kính và kính sợ kia: “Nhìn chằm chằm tôi làm gì?”
“Uống rượu đi.”
Khỉ ốm vặn vẹo thân thể mập mạp, bàn tay vung lên góp phần làm không khí thêm sinh động hơn: “Nào, uống nhanh lên.”
Có được một câu của Đồng Kinh Niên và xác nhận hôm nay anh không nghiêm túc như mọi lần, lúc này đám đại gia mới dần dần thả lỏng.
Rượu vào được một lúc, nhóm công tử liền quên mất sự tồn tại của Đồng Kinh Niên, mấy chuyện hài hước hay thô tục cũng nói ra hết.
“Phụ nữ nha, gương mặt quan trọng hay dáng người quan trọng?”
A: “Mặt quan trọng!”
B: “Không không không, tôi cảm thấy vẫn là dáng người mới quan trọng.”
Càng lúc càng nhiều người tham gia vào chủ đề này.
Bàn tay với khớp xương rõ ràng của Đồng Kinh Niên nắm chặt ly rượu, trầm tư: Gương mặt với dáng người, cái nào quan trọng hơn?
Anh cũng không nghĩ ra đáp án.
“Mấy người có dám nói không động tâm với một mỹ nữ như tiểu Dĩnh không?”
Đám người khăng khăng với đáp án gương mặt liền đẩy ra một cô nàng ngồi bên cạnh.
Cô gái tên tiểu Dĩnh kia là một minh tinh nhỏ, gương mặt con lai xinh đẹp nhất ở trong căn phòng này, sau khi bị người đẩy ra cô nàng có chút hờn dỗi: “Ý của Tô thiếu là dáng người em không đẹp sao?”