Cố Ý Mê Hoặc - Thất Thải Mã Lệ Tô - Chương 24: Lại muốn
Editor: Tô Tô Hữu Hành
***
Hiển nhiên lời nói của Tô Tâm Đường làm cho Đồng Kinh Niên không hề vui vẻ, thần sắc bình tĩnh bị phá vỡ, cả khuôn mặt đều đen.
Tô Tâm Đường cực kỳ hưng phấn, đầu lưỡi khẽ liếm hàm răng phía trong: Thì ra là thẹn quá hóa giận!
Giả vờ bình tĩnh làm cái gì chứ? Thật không thú vị.
“Thích chọc tức tôi?”
“Vui lắm à?”
Đồng Kinh Niên đứng lên, từ trên cao chăm chú nhìn xuống Tô Tâm Đường, bộ tây trang càng khiến anh có thêm vẻ thần thánh bất khả xâm phạm.
Vốn dĩ anh đã cố gắng hết sức giữ một thái độ bình tĩnh nhưng không nghĩ tới vẫn bị xé nát. Cô gái này rõ ràng cố ý.
Tô Tâm Đường cười hì hì.
“Chơi rất vui.”
“Rất thú vị.”
“…Anh… xé rách váy của tôi rồi.”
Gương mặt đang tươi cười bỗng đột nhiên biến sắc, trên mặt đất xuất hiện vài mảnh váy. Lúc này cô mới nhớ ra đêm qua Đồng Kinh Niên đã xé tan nát chiếc váy yêu thích của mình, liền nhịn không được mà vươn chân đá anh.
Cô cực kỳ thích chiếc váy dài này, đó là hàng định chế cao cấp [1], có tiền cũng không mua được. Lúc ở phòng nghỉ cô còn phải tự cởi nó ra vì sợ không cẩn thận sẽ làm hỏng.
[1] Định chế cao cấp (Haute couture): Đây là việc thực hiện những trang phục thời trang được đặt may riêng do các hãng nổi tiếng thực hiện, được xem như thứ hàng xa xỉ bậc nhất. Một số váy áo Haute couture do các nhà mẫu như Chanel, Christian Dior… may đo riêng cho khách hàng có thể lên tới 100 nghìn Euro ( ~2,5 tỷ VNĐ).
Không nghĩ tới kiếm củi ba năm đốt một giờ.
Gương mặt cô gái nhanh chóng thay đổi, hơn nữa một cái chân còn bay về phía anh. Mí mắt Đồng Kinh Niên giật giật, anh đã gặp qua rất nhiều phụ nữ hiền thục nhưng một người thô tục như Tô Tâm Đường quả thật là rất hiếm.
Cũng may anh nhanh tay bắt được.
“Anh…”
Thật muốn phát hỏa.
Thế nhưng Đồng Kinh Niên lại bị hấp dẫn bởi bàn chân đang nằm trong tay anh.
…
Trắng trắng, mềm mềm, rất nhỏ nhắn giống như một bên đuôi cá.
Gót chân cô không giống với của đàn ông. Kỳ thật Đồng Kinh Niên cũng chưa bao giờ cẩn thận quan sát bàn chân của người khác, bởi vì thứ đó không thể đặt lên trên mặt bàn được.
Tia nắng ban mai chiếu lên bàn chân nhỏ nhắn đang hoàn toàn bị bao vây trong tay anh, ngón chân mượt mà đáng yêu, phần móng cũng được chăm sóc kỹ lưỡng, còn sơn một lớp màu lấp lánh.
Nếu Tô Tâm Đường biết được suy nghĩ trong lòng của Đồng Kinh Niên, cô chắc chắn sẽ nói với anh: Tên đàn ông chết tiệt, đây là sơn bóng chứ không phải sơn màu.