Cố Ý Mê Hoặc - Thất Thải Mã Lệ Tô - Chương 102: Khẩu giao cho nhau (H)
Editor: Tô Tô Hữu Hành
***
Tay của Đồng Kinh Niên đã rửa rất sạch sẽ.
Móng tay cũng được cắt dũa mượt mà, không hề có vết bẩn.
Anh là người có thói quen ở sạch, ngoại trừ những trường hợp đặc biệt ra thì hầu như trên người anh luôn không dính bụi trần. Nhưng khuôn mặt lại có những vết thương ứ máu xanh tím, khiến cho dáng vẻ đáng lẽ phải rất ngầu của anh trở nên có hơi buồn cười.
Tô Tâm Đường quả thật cũng đã cười. Ánh mắt của Đồng Kinh Niên càng ngày càng nguy hiểm, anh di chuyển ngón tay đè ép lên âm đế, xem như đây là một sự trừng phạt và cảnh cáo dành cho cô. Cho đến khi cô phải kẹp chặt hai chân mà hét lên thì anh mới tạm dừng lại.
Ánh mắt của Tô Tâm Đường biến thành khiêu khích, ngón tay với khớp xương rõ ràng từng chút từng chút biến mất ở giữa cánh môi đỏ. Cô vừa mút vừa ngậm, bắt chước động tác khẩu giao.
Rõ ràng rất quyến rũ nhưng cũng rất ngây thơ.
Hai người sát lại gần nhau, Tô Tâm Đường cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông đang dần thay đổi theo động tác của cô, hô hấp của anh càng thêm nặng nề.
Đồng Kinh Niên đẩy nhanh tốc độ thọc vào rút ra của ngón tay ở phía dưới, sau đó cởi bỏ thắt lưng.
Phần kim loại đập vào thành tủ phát ra một tiếng vang nhỏ.
Tô Tâm Đường đột nhiên kêu lên, ngăn cản anh.
“Anh đang bị bệnh, bác sĩ dặn phải kiềm chế một chút.”
Cô cười rất giống với chú mèo nhỏ vừa mới trộm được cá, sao mà Đồng Kinh Niên lại không nhìn ra được ý đồ của cô cơ chứ. Đầu tiên là nhóm lửa trên người của anh, sau đó đợi đến khi anh bị ngọn lửa tình dục đốt cháy thì cô lại xách dép bỏ chạy.
Phản ứng của Đồng Kinh Niên với việc này chính là cầm tay Tô Tâm Đường, để cô bao lấy dục vọng mênh mông của anh.
“Tự mình châm lửa, tự mình dập.”
Bàn tay của Tô Tâm Đường khẽ run khi nghe được những lời này, suýt chút nữa đã xúc phạm tiểu Đồng Kinh Niên rồi.
“Anh lại xem thể loại sách kỳ quái gì thế?” Còn trau dồi cả những tri thức linh tinh này nữa.
Nếu không thì tại sao lại nói ra một câu như vậy.
Dưới cái nhìn chất vấn của Tô Tâm Đường, gương mặt tuấn tú nghìn năm bất biến của Đồng Kinh Niên lộ ra vài tia ngượng nghịu.
Anh còn tưởng cô thích nghe những lời giống như vậy chứ.
Chắc là anh đã tính sai mất rồi.
Đồng Kinh Niên phủ nhận ba lần.
Không phải anh, anh không làm, đừng nói bừa.
Thấy Tô Tâm Đường vẫn chỉ đứng yên nắm lấy dục vọng của chính mình, Đồng Kinh Niên liền trực tiếp dùng tay giữ chặt lấy bàn tay của cô, dẫn dắt cô chậm rãi chuyển động lên xuống.