[Cổ Việt - Truyện Dài] Nhân Sinh Chỉ Cầu Nhất Lương Duyên - Chương 5: Nữ nhân vô dụng
- Metruyen
- [Cổ Việt - Truyện Dài] Nhân Sinh Chỉ Cầu Nhất Lương Duyên
- Chương 5: Nữ nhân vô dụng
Trời ngả bóng xế chiều ta và mấy người bọn họ mới bước ra khỏi phủ để lên đường về Hoa Lư. Đôi co từ sáng đến trưa, kết quả không thắng được ngài ấy, ta ấm ức về phòng chuẩn bị hành lí. Vừa mới rời khỏi kinh thành được mấy hôm, giờ đã phải quay lại. Thật là muốn tức chết mà.
Đồ đạc mang theo chẳng có gì nhiều ngoài mấy bộ y phục. Thế nhưng ta cố ý mò mẫm kéo dài thời gian, hy vọng hoàng tử sốt ruột quá mà thay đổi ý định. Không ngờ ngày ấy lại muốn ta đi theo cho bằng được. Kiên nhẫn đợi đến lúc này. Lẽ ra mấy hôm trước lúc phụ thân lên kinh chầu triều ta nên đuổi ngài ấy đi cùng. Để đến hậu quả này thật phiền phức.
Đi theo hộ giá Hoàng tử chỉ có ta, Mặc phàm và hai thị vệ nữa. Vì cả bốn người bọn họ đều có võ nghệ xuất chúng giang hồ nên ta cũng yên tâm phần nào. Dù sao chất lượng hơn số lượng, nhiều người quá dễ gây chú ý. Mặc dù đang là thời bình nhưng không thiếu kẻ kích động, ôm vọng lật đổ triều Đinh. An nguy của Hoàng thất luôn phải cẩn trọng, đặt lên hàng đầu.
Vì ta không biết cưỡi ngựa nên Hoàng tử đã chuẩn bị sẵn một cỗ xe ngựa để cho ta và ngài ấy an tọa. Hai thị vệ kia ở bên ngoài xe. Còn Mặc Phàm thì vẫn trầm lặng một mình một ngựa.
Quãng đường về kinh đô đi được một phần ba thì trời nhá nhem tối. Những ánh đuốc bập bùng được thắp lên. Ta khẽ hé rèm cửa nhìn ra bên ngoài. Làng mạc đã ở xa tít tắp phía sau. Mờ ảo những đốm lửa nhỏ, tựa như một bầy đom đóm. Cả quãng đường còn lại giờ chỉ là rừng núi hoang sơ. Đây là lần đầu tiên ta băng qua rừng vào ban đêm. Ngày hôm nay lại không có trăng. Bốn bề thăm thẳm thế này ta có chút lo sợ. Địa hình hiểm trở như vậy rất thuận tiện để cho thích khách ra tay. Hoặc không chỉ cần gặp thú dữ thôi cũng đã rất nguy hiểm. Đến giờ ta mới ý thức được việc làm của mình là ngu dốt nhất trần gian. Lẽ ra nên ngoan ngoãn nghe lời ngài ấy xuất hành từ sáng.
– Nàng sợ sao?
Như đoán được những suy tư của ta, Hoàng tử ân cần hỏi.
– Dạ không. Tiểu nữ không quen đi xe ngựa nên thấy hơi chóng mặt. – Ta dấu diếm.
Ngọn đuốc hắt hiu bên ngoài không đủ soi sáng cả cỗ xe. Trong ánh sáng yếu ớt, ta thấy gương mặt hoàng tử đang gần sát với mặt mình, phả hắt ra một hơi thở có phần gấp gáp. Ngài ấy khẽ nắm eo ta, đặt cả người ngồi vào trong vòng tay rộng lớn.
– Thế này sẽ không chóng mặt nữa.
Một lần nữa cánh mũi của ngài lại chúc chúc xuống bờ vai bé nhỏ, âu yếm.
Tiếng vó ngựa của Mặc Phàm vang lên từng hồi cô độc. Hắn đang đi ngay sát bên ngoài. Hiện giờ ta cảm giác như mình là kẻ ăn vụng. Còn hắn là người rình rập bắt quả tang. Vậy nên bản thân nhanh chóng gạt tay hoàng tử, bò sang bên cạnh. Ta không muốn hắn nghĩ là mình cùng hoàng tử làm chuyện mờ ám trong xe. Mặc dù có mờ ám thật thì hắn cũng chẳng quan tâm.
Trông ánh mắt của hoàng tử có phần ngỡ ngàng, ta vội vã phân bua.
– Hoàng tử, nam nữ thụ thụ bất thân!