Có Thời Hạn (有期) - Chiếu Thành - PN2: Thôi Tuệ Lợi & Bối Bác Nghệ (2)
Cuối cùng cũng đến ngày hẹn gặp mặt, Thôi Tuệ Lợi đến nơi rất đúng giờ.
Cô bước vào nhà hàng, vừa liếc mắt một cái đã thấy hai chị em Bối Bác Nghệ và Bối Tố Diễm.
Hai người này dường như được đúc ra từ cùng một khuôn, tướng mạo xuất chúng, khí chất trên người cũng không tầm thường.
Bối Bác Nghệ cũng nhìn thấy cô, anh giơ tay lên ra hiệu cho cô nơi họ đang ngồi.
“Trước kia ba năm không thấy nổi một người bạn khác phái, hiện tại một tháng liền đổi hai người, chậc chậc chậc…” Bối Tố Diễm nhìn thấy Thôi Tuệ Lợi bước vào không khỏi nhỏ giọng nói với Bối Bác Nghệ, giọng điệu cô ấy vô cùng hưng phấn.
Bối Bác Nghệ không thèm phản ứng lại
Thôi Tuệ Lợi vừa đến bàn đã vội chào hỏi Bối Tố Diễm, “Chào chị ạ”
“Xin chào xin chào”, Bối Tố Diễm hào phóng nói: “Bối Bác Nghệ còn chưa giới thiệu chị với em phải không, chị là chị ruột của nó, Bối Tối Diễm, em gọi chị là chị Tỗ Diễm được rồi”.
“Chị Tố Diễm.” Thôi Tuệ Lợi ngọt ngào nói.
“Mau ngồi mau ngồi.” Bối Tố Diễm cười tủm tỉm nhìn Thôi Tuệ Lợi gọi món ăn, đôi chân thon dài để dưới bàn lại đạp một cước vào chân Bối Bác Nghệ, ngay khi anh nổi giận ngẩng lên nhìn đã kịp dựng một ngón tay cái đến trước mặt, “Đây này là em dâu tương lai của chị phải không, chị thích”.
Đến khi món ăn được gọi lên hết, bầu không khí trên bàn thật sự rất vui vẻ.
Bối Tố Diễm kể cho Thôi Tuệ Lợi rất nhiều chuyện khi bọn họ còn nhỏ, cô ấy đầy hoài niệm nhớ về những kỷ niệm trước đây: “Ba mẹ chị đều làm trong viện nghiện cứu, vì tính chất công việc có độ bảo mật cao cho nên quanh năm suốt tháng không về nhà được mấy lần, nên Bác Nghệ có thể coi là một tay chị nuôi lớn. Nhưng thằng bé cũng rất biết tranh đua, việc học tập không làm chị lo lắng lấy một lần. Tuy rằng chị là chị của nó, nhưng về sau hai người các em muốn ở bên nhau, vẫn có những lời chị không thể không nói. Đứa em này của chị, ở phương diện cuộc sống hằng ngày thật sự là một đại phiền toái”.
“Đến năm tuổi thằng bé vẫn chưa phân biệt được trái phải, mười bốn tuổi mới biết xem giờ trên đồng hồ”.
“Cái gì?” Thôi Tuệ Lợi bị những thông tin ngoài ý muốn này làm kinh ngạc đến mở to miệng, cô khiếp sợ nhìn sang Bối Bác Nghệ: “Mười bốn tuổi cậu mới biết xem giờ?”
Bối Bác Nghệ chưa kịp mở miệng, Bối Tố Diễm đã giải thích trước: “Có một vài đứa trẻ đặc biệt gặp khó khăn ở phương diện này. Lúc đó ba mẹ chị còn lo lắng đến mức phải mang Bối Bác Nghệ đi kiểm tra trí não. Vậy mà không ngờ đến thằng bé không những không có bệnh gì mà cả hai bán cầu não trái não phải đều phát triển vô cùng tốt, trí thông minh còn vượt xa so với những đứa trẻ bình thường”.
“Ha ha ha.” Thôi Tuệ Lợi không nhịn được bật cười khanh khách.
Cuối cùng cả một bàn đầy đồ ăn Thôi Tuệ Lợi không động đến nhiều, cô chỉ tập trung nghe Bối Tố Diễm kể chuyện xưa của Bối Bác Nghệ, mỗi khi nói đến những chuyện nhỏ thú vị, hai người còn cười vui vẻ không ngừng.