Có Thời Hạn (有期) - Chiếu Thành - PN1: Thôi Tuệ Lợi & Bối Bác Nghệ (1)
Thời điểm tấm thiệp cưới đỏ chót của Sầm Bắc Đình và Hứa Hân được gửi đến, Bối Bác Nghệ đang gấp rút hoàn thành một bản hợp đồng quan trọng.
Xung quanh tấm thiệp được trang trí viền vàng trang nhã, khi mới nhìn thấy tấm thiệp này Bối Bác Nghệ còn có chút ngoài ý muốn, nhưng tâm trạng ngạc nhiên không diễn ra được bao lâu anh đã trở về trạng thái lạnh nhạt thường ngày.
Hứa Hân và Sầm Bắc Đình tổ chức hôn lễ không nằm ngoài dự đoán của anh, nhưng so với anh tưởng tượng thì nhanh hơn một chút, dù sao Hứa Hân vẫn chưa hoàn thành chương trình học thạc sĩ, hai người vẫn phải sống những ngày trời nam đất bắc, tình huống này không phải cứ kết hôn là giải quyết được, nhưng suy nghĩ của những người yêu nhau như thế nào, anh thật sự không hiểu nổi.
Anh đưa tay lục trong ngăn bàn một bao thuốc lá cùng chiếc bật lửa.
Có đồng nghiệp gọi anh đi ăn cơm tối, Bối Bác Nghệ đồng ý, anh đang muốn đứng dậy mặc áo khoác thì di động hiện lên thông báo.
Là một tin nhắn mới được gửi đến —— “Đau lòng không?” 【 tan nát cõi lòng 】【 tan nát cõi lòng 】【 tan nát cõi lòng 】
Anh nhìn tên người gửi, là Thôi Tuệ Lợi
Nhìn một loạt sticker được gửi đến, Bối Bác Nghệ dừng bước, anh dập tắt điếu thuốc vẫn còn cháy dở vào gạt tàn, nhắn trả lời: “Vì sao cậu lại nói vậy?”
“Cậu nói xem?” Thôi Tuệ Lợi tiếp tục nhắn: “Ta vốn đem lòng hướng trăng sáng, trăng sáng đem lòng ném xuống mương…【 tan nát cõi lòng 】【 tan nát cõi lòng 】【 tan nát cõi lòng 】”
“Khi nào trở về?” Bối Bác Nghệ hỏi.
“Thứ sáu này tôi lên máy bay”. Thôi Tuệ Lợi nhắn lại
“Muốn tôi đến đón cậu không?”
“Cậu tốt như vậy từ lúc nào???? [Mắt lé] [ mắt lé]”
Bối Bác Nghệ nói: “Thứ sáu tôi rảnh.”
Cầm di động trên tay, Thôi Tuệ Lợi cười xì một tiếng.
Câu nói này không có nghĩa gì đặc biệt, nhưng khi gửi đến Thôi Tuệ Lợi lại được hiểu thành: Lòng tôi tan nát rồi, tôi muốn dựa vào vai bạn tốt khóc một trận.
Làm bạn nhiều năm, Thôi Tuệ Lợi cảm thấy lúc này mình nên có trách nhiệm xả thân cứu người!
Vì thế cô nhắn lại: “Được, hôm đó cậu đến đón tôi đi!”
*
Sau khi xuống máy bay, Thôi Tuệ Lợi vừa liếc mắt đã thấy Bối Bác Nghệ đứng trong đám người.
Đối với một người thất tình mà nói, tinh thần lúc này của Bối Bác Nghệ vẫn còn khá tốt, thậm chí có thể coi là mặt mày rạng rỡ.
Bên ngoài mặc một chiếc áo khoác da màu đen cùng quân tây dài lịch sử, cả người nhìn qua cao gầy nhưng rất khoẻ khoắn, thoải mái.
Bối Bác Nghệ cũng đã nhìn thấy Thôi Tuệ Lợi, tấm bìa cứng trên tay chuyển động qua lại, trên mặt tấm bìa còn dùng bút nước viết lên một chữ “Bối”.