Có Thời Hạn (有期) - Chiếu Thành - Chương 7: Hiểu nhầm
Trận bóng rổ được tổ chức vào chiều thứ sáu. Hai lớp vẫn tuân theo nguyên tắc cũ “hữu nghị là chính, thi đấu là phụ”, trận đấu này chủ yếu là góp nhiệt cho đại hội thể thao đang diễn ra, các thầy cô cũng không quan trọng việc thắng thua của học sinh.
Trên sân bóng rổ, Sầm Bắc Đình mặc áo thể dục trắng, trên chân đi giày chơi bóng màu đỏ đang khởi động làm nóng người.
Cậu chạy ba bước vượt qua đối thủ, nhảy lấy đà, úp rổ.
Bóng vừa vào rổ, toàn trường lập tức hoan hô.
Cậu nhảy lên vui sướng, giơ cánh tay lên cao bắt chước động tác ăn mừng của cầu thủ mình yêu thích nhất.
Sầm Bắc Đình chạy trên sân, ánh mắt nhìn về phía đám đông đang cổ vũ như mong chờ điều gì.
“Thường ngày Sầm Bắc Đình không nói được mấy lời tử tế, nhưng mà phải công nhận cậu ta chơi bóng thật sự rất soái”. Trên khán đài, Thôi Tuệ Lợi ngồi rung đùi, trong miệng còn ngậm một cây kẹo vị quýt có ga, vừa xem vừa huýt sáo, vỗ tay: “Ném bóng thật đẹp”.
Sầm Bắc Đình nghe thấy âm thanh của Thôi Tuệ Lợi, lập tức nhìn qua chỗ các cô đang ngồi, sau đó cậu thấy Hứa Hân. Vừa nhìn thấy cô, Sầm Bắc Đình giống như nhìn thấy vật quý, lông mày bên trái mang đầy vẻ đắc ý nhướng cao. Hứa Hân thấy có chút buồn cười, khóe miệng cũng khẽ nhếch lên.
Trọng tài thổi còi, trận đấu lại bắt đầu. Sầm Bắc Đình phát bóng đầu tiên, bọn họ sử dụng đội hình 2-3 phối hợp phòng ngự, phía trước hai người, phía sau ba người. Sầm Bắc Đình bắt được bóng, nhìn xung quanh, chuyền bóng cho Lý Hiểu Hầu, Lý Hiểu Hầu dẫn bóng tiến công về phía trước, vượt qua ba người, lại chuyền bóng về cho Sầm Bắc Đình, Sầm Bắc Đình một lần nữa khống chế bóng thành công.
Sau khi bắt được bóng chính là thời gian Sầm Bắc Đình tỏa sáng, thân hình cậu di chuyển đầy linh hoạt mạnh mẽ, động tác trên tay cậu vừa mang sự uyển chuyển nhưng cũng ẩn chứa sức mạnh rất lớn.
Cậu nhạy bén điều chỉnh vị trí, chạy vào vòng tròn ba điểm, hai chân cậu nhún nhẹ trên mặt đất, thân thể nhảy thẳng lên, cơ bắp ở giữa bụng cũng mang theo sức siết chặt lại, lực toàn thân chuyển đến vị trí cánh tay chuẩn bị ném bóng, Sầm Bắc Đình nhắm chuẩn, ném rổ.
Bóng rổ rời tay trong nháy mắt, bỗng nhiên một người hung hăng nhảy tới cản, chụp bóng từ trên tay cậu, quả bóng theo động tác ném rổ của Sầm Bắc Đình vốn đã rời tay, lúc này phương hướng hoàn toàn thay đổi, sau đó rơi xuống lăn trên mặt đất.
Sầm Bắc Đình đang lấy đà nhảy mạnh cũng dừng lại, người ở giữa không trung nghiêng một chút rồi cùng đối thủ ngã sõng soài trên nền đất.
Trọng tài lập tức thổi còi: “Huýt”.
Sầm Bắc Đình bị ngã không nhẹ, đầu gối đập xuống đất, xương vai cũng va vào đối phương phát ra tiếng động lớn.
Cậu ngã xuống đất sau đó bò dậy, hai mắt tức giận muốn phun lửa: “Phạm quy, bọn họ phạm quy!”
Người đầu sỏ gây lỗi cũng được đồng đội nâng dậy, mặc dù cậu ta phạm quy nhưng giúp đội bọn họ tranh thủ được một điểm cơ hội, vì thế trong mắt đồng đội cậu ta nghiễm nhiên trở thành “đại anh hùng”, cậu ta nhìn Sầm Bắc Đình với vẻ mặt đắc ý —- tôi phạm quy thì sao, cậu có thể làm gì tôi?