Có Thời Hạn (有期) - Chiếu Thành - Chương 17: Chuyến dã ngoại
Đến ngày đi Nông Gia Nhạc, thời tiết quả thực không tệ, dự báo buổi sáng còn nói hôm đó có nắng, thời điểm xuất phát mặt trời cũng đã lên cao. Kết quả ô tô chưa leo được nửa đường núi đã đổ mưa tầm tã.
Dọc đường đi, không khí trong xe rất náo nhiệt, tiếng cãi cọ ầm ĩ, tiếng nói chuyện rôm rả vang lên khắp nơi. Mỗi người ở đây đều là những cô cậu học sinh trẻ tuổi, cả người đều tràn đầy sức trẻ không dùng hết, mà nháo đến hưng phấn nhất vẫn là đám người Sầm Bắc Đình. Sầm Bắc Đình không được chơi bóng liền lập nhóm chơi game, cùng đám bạn lập thành hai tổ đội. Đầu óc cậu linh hoạt, tay chân cũng thao tác nhanh, cậu chơi ở vị trí sát thủ đi rừng, đánh đến người chơi vị trí C không dám ra khỏi tháp. Bọn họ chơi từ lúc xe chạy đến khi đi được nửa đường cuối cùng cũng thấy mệt, cả xe trở nên an tĩnh, từng người tựa lưng vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chỉ có Sầm Bắc Đình vẫn còn chưa ngủ, cậu lấy ra một quyển sách nhìn đã biết sẽ không bao giờ đọc lại lần thứ hai che kín mặt, chỉ để lộ đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm phía trước như hai cái đèn pha.
Không biết cậu lấy từ đâu ra một cây bút lông, có thể là vừa lục được trong túi hoặc cố ý chuẩn bị sẵn, vẻ mặt cậu giảo hoạt mở nắp bút vẽ lên mặt Lý Hiểu Hầu hai cái râu dài, sau khi vẽ xong còn vui vẻ lấy máy điện thoại chụp lại một vòng, kết quả máy ảnh không tắt âm, vừa chụp xong một bức đã đánh thức Lý Hiểu Hầu đang ngủ. Lý Hiểu Hầu mơ màng lấy tay sờ lên mặt thấy trên tay dính mực dầu đen xì, lập tức tức giận hét ầm lên, cánh tay với qua kẹp lấy cổ Sầm Bắc Đình muốn ấn cậu xuống ghế.
Bọn họ đùa nghịch ầm ĩ cũng không ảnh hướng đến Hứa Hân. Cô đeo tai nghe, cúi đầu xem bài tập bổ trợ trên quyển sách tiếng Anh. Xe chạy hơi rung lắc khiến cô bắt đầu cảm thấy choáng váng. Hứa Hân cố đọc thêm vài dòng nhưng đôi mắt ngày càng đau, cô quyết định không nhìn nữa, quay đầu ra cửa sổ.
Xe đang leo dốc về phía trước, mọi người ngồi trên xe không tự chủ phải dựa vào lưng ghế ở phía sau.
Lúc này tai trái đang đeo tai nghe của Hứa Hân bị người ta gỡ xuống thổi tới một trận khí nóng.
Sầm Bắc Đình ngồi ở hàng ghế sau một tay chống lên lưng ghế của Hứa Hân, cả người nhích lại gần, cậu đi trêu chọc người khác chán rồi liền quay lại trêu chọc cô.
Cậu vươn cánh tay ra, lướt qua bả vai Hứa Hân, đẩy bìa quyển sách Hứa Hân đang cầm trên tay ra nhìn: “Cậu đang xem gì vậy?”
Hứa Hân bị lấy mất tai nghe, mí mắt giật giật, lười không muốn phản ứng lại.
Sầm Bắc Đình người này luôn như vậy, không hành cô một chút thì không thấy thoải mái. Nhưng lần nào cũng vì những việc nhỏ nhặt này mà nổi giận với cậu thì ngày qua ngày đúng là không có cách nào chịu được.
Hứa Hân nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế ngồi, bàn tay túm lấy dây tai nghe: “Trả tôi tai nghe”
“Đừng giật.” Cậu dùng tay chặn lại, nắm ngược lấy tay cô, “Nghe xong bài này đã.”
Lòng bàn tay Sầm Bắc Đình rất lớn lại nóng, tay Hứa Hân vừa chạm vào liền có cảm giác như đang nắm một đầu thuốc lá còn đỏ lửa. Hứa Hân bị giật mình, đột nhiên mở mắt ra. Sau đó cô thấy gương mặt gần ngay trước mắt của Sầm Bắc Đình, cậu cúi đầu, cằm gác ở cánh tay đang dựa lên lưng ghế, người đung đưa theo nhịp xe chạy. Một bên sườn mặt của cậu có cảm giác như đang phát sáng, làn da tái nhợt, đôi mắt lại đen nhánh, nhìn thấy rõ được từng cọng lông mi trên mí mắt.