Có Thời Hạn (有期) - Chiếu Thành - Chương 11: Dạy kèm
Bởi vì cái tin tức đả kích người này, tâm trạng Sầm Bắc Đình cũng trở nên thay đổi.
Sự thay đổi rõ ràng nhất là cậu trở nên nghiêm túc hơn. Mặc dù tiết tiếng Anh vẫn là tiết học Sầm Bắc Đình ghét nhất, vẫn là bộ dáng nghe không hiểu, đọc không vào, nhưng cậu vẫn quật cường không ngủ gật trong lớp, cho dù buồn ngủ đến không chịu nổi, khuỷu tay chống xuống bàn, lòng bàn tay tựa lên cằm, chỉ cần đầu hơi gục xuống gần ngực lại bật dậy, ngoan cường chiến đấu cùng sâu ngủ.
Không biết Sầm Bắc Đình còn tìm được ở xó nào một quyển sách bài tập tiếng Anh, bắt đầu ngồi căng da đầu làm bài, hai mươi điểm tiếng Anh tương đương với phần đọc hiểu trong đề thi. Có tổng cộng bốn đề, một đề năm câu hỏi, ước chừng Sầm Bắc Đình đã làm trong nửa giờ, bút trong tay đặt lên đặt xuống không dưới mười lần, cũng may cây bút cậu dùng là bút được mua từ bên Đức về, nếu không đã bị quăng hỏng từ lâu.
Hứa Hân nhìn cậu cắn đầu bút, cặp lông mày bình thường luôn thả lỏng lúc này đa nhíu thành một đoàn, trên mặt đầy vẻ thống khổ cùng rối rắm, cậu cố gắng đọc đề, phân tích từng chữ trong bài, rồi lại đọc đáp án, cuối cùng viết xuống một chứ A xiêu vẹo, sau đó lại xóa đi, sửa lại thành B, rồi lại xóa sửa thành D, sau cùng vẫn xóa đi sửa lại thành A.
Hứa Hân nhìn theo cậu, trên mặt cũng hiện vẻ rối rắm theo. Cô thật sự không còn lời nào để nói, tay đỡ lấy trán, cậu ấy sao có thể bỏ quên đáp án đúng chứ…
“Không làm được. Tôi không làm được”. Sầm Bắc Đình ném cây bút trong tay lên bàn khiến nó lăn dài mấy vòng.
Cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sườn mặt anh tuấn bị ánh nắng ngoài cửa sổ vẽ nên một nét dọc mờ trên má.
Một tay cậu chống cằm, một tay còn lại vô thức cầm lên cây bút viết, gõ gõ trên mặt bàn, thở dài nói: “Nếu tất cả các đề thi đều đơn giản giống đề toán có phải tốt không”.
Hứa Hân: “……”
Bạn học đang đau khổ ngồi làm đề toán lạnh nhạt quay đầu lại, nhìn Sầm Bắc Đình phun ra một chữ —-“Cút”
Sầm Bắc Đình ngoan ngoãn ngồi trên lớp học cả một buổi sáng, cũng chuyên tâm làm hai mươi đề kiểm tra, nhưng cũng sai hết cả hai mươi đề, chiến tích này đúng là không dám nhìn.
Thời điểm tan học buổi tối, Hứa Hân đang trên đường trở về đột nhiên bị người kéo vào góc hành lang.
Hiện tại đang là mùa hè, Sầm Bắc Đình mặc áo trắng ngắn tay, bờ vai của cậu thực rộng, áo sơ mi bị kéo căng nhìn không khác gì giá treo áo di động.
Cậu không nói một lời, bước chân dài chặn Hứa Hân vây vào góc tường
“Cậu đang làm gì?” Cô bị Sầm Bắc Đình vây chặt vào góc, cậu thật sự rất cao, cao hơn Hứa Hân cả một cái đầu, cô phải ngửa cổ hết cỡ mới thấy rõ mặt cậu. Hứa Hân không thở nổi, cô có cảm giác bị áp bức mạnh mẽ.
Cậu vươn cánh tay, hai tay chống trên vách tường, đem cô vây chặt kín mít.
“Bài thi thử số 3”, Sầm Bắc Đình thở hổn hển, đầy vẻ hung thần ác sát nói: “Câu hỏi cuối cùng, vì sao đáp án lại là C”