metruyen
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
Tìm truyện
Đăng nhập Đăng ký
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
  • Metruyen
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Novel Info

Cô Gái Ấy Nói Với Tôi - 2. Gặp Trần Lạc

  1. Metruyen
  2. Cô Gái Ấy Nói Với Tôi
  3. 2. Gặp Trần Lạc
Prev
Novel Info

Tôi thật sự không biết nên biểu lộ ý nghĩ của mình như thế nào. Vệ Đông là một chàng trai tốt, tôi hiểu. Nhưng tôi chưa thể chấp nhận đoạn tình cảm này. Lâu như vậy, tôi coi cậu là bạn thân, chưa bao giờ mơ rằng mối quan hệ này sẽ biến chuyển thành thứ tình cảm nam nữ yêu đương. Tôi không muốn bản thân tôi và cả cậu lâm vào cảnh mập mờ, có một số thứ, từ từ vẫn tốt hơn.

“Xin lỗi, Vệ Đông. Tôi chưa thể chấp nhận ý ngỏ này của cậu được. Chúng ta từ từ nghĩ rồi tìm hiểu, có được không?”

Tôi ái ngại nhìn cậu. Nét mặt thoáng buồn của Vệ Đông xuất hiện trong tôi lại biến thành một đoạn phim quay chậm. Từng nét u sầu hiện lên rõ ràng, ánh mắt sững sờ ấy trong một phút giây đâm vào tim tôi đau nhói. Đáng lẽ ra, tôi không nên để cậu hôn lâu như vậy. Đáng lẽ ra, tôi không nên để cậu tưởng rằng nụ hôn là lời chấp nhận của tôi. Đáng lẽ ra, tôi không nên thuận theo cậu dây dưa như hồi nãy. Tất cả đều tại tôi, mặc cậu hôn triền miên không tránh né, bây giờ có thể cậu hụt hẫng rồi. 

Vệ Đông chỉ buồn đúng 3 giây rồi lấy lại vẻ mặt vui tươi như thường ngày. Cậu ấy vuốt tóc tôi, mỉm cười rạng rỡ:

“Không sao! Chỉ cần cậu không từ chối, chỉ cần cậu cho chúng ta cơ hội tìm hiểu, tôi liền không ngại theo đuổi cậu. Tiểu Tịch, tôi nhất định dành được trái tim cậu!”

Lời nói của Vệ Đông nếu là người khác chắc chắn sẽ cảm động chết, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy vô cùng có lỗi. Giống như cả đời này, có một loại cảm giác dù có thương đến đâu nhưng kết cục lại chẳng tốt đẹp gì, có một loại cảm giác cho dù thế nào mình cũng thể đến với người ta, có một loại cảm giác gọi là “cả đời không thể yêu”…

Phải, là cả đời cũng không thể đến được với nhau…

Tâm trạng rối bời và lẫn lộn, tôi thoát khỏi bàn tay của cậu, vội vã cáo từ ra về. Đột nhiên, Vệ Đông túm lấy cánh tay tôi kéo lại. Tôi bổ nhào ngồi lên người cậu ấy. Vệ Đông ghìm chặt người tôi, đặt cằm lên vai tôi. Tôi cựa cậy muốn thoát ra, nhưng cậu ấy chẳng hề nới lỏng vòng tay. Một giọng nói trầm ấm vang bên tai tôi:

“Tại sao cậu lại như vậy? Vừa nãy…”

Tôi nghe từng chữ cậu nói mà tim đau buốt. Xin lỗi, làm tổn thương cậu rồi, Vệ Đông. Giữa đôi mi, một giọt nước mắt lăn dài trên má tôi. Tôi cắn chặt môi để không bật ra tiếng nức nở, chỉ có những giọt nước mặt rơi xuống váy thành những nốt thẫm mờ và hai vai rung lên từng đợt. Vệ Đông thấy tôi khóc liền quýnh quáng buông tôi ra. Ngón tay thon dài chạm vào khóe mắt tôi, giọt lệ trong suốt rơi xuống không chút kiêng nể. Tay cậu mềm mại, như chuồn chuồn bay lả lướt trên mặt nước khẽ lau nước mắt cho tôi, nhưng tôi làm cảm giác như có cây kim chọc vào mình đau rát. Tôi lùi lại một bước, tay cậu chơi vơi giữa khoảng không. Nét mặt ngơ ngác của cậu khiến toàn thân tôi run rẩy.

“Vệ Đông, xin cậu, đừng đối tốt như vậy với tôi”_Tôi vừa khóc vừa khó khăn nói với cậu_”Tôi không xứng đáng, Vệ Đông, tôi cần ở một mình, xin lỗi.”

Tôi quay lưng bỏ đi như trốn chạy. Tôi không đủ can đảm để ngoái lại nhìn cậu, tôi không đủ can đảm để đối mặt với cậu. Tôi ra đến quầy hàng, đưa tiền cho anh nhân viên và một mạch bỏ đi mặc cho anh ta kêu í ới phía sau kêu lấy tiền thừa. Tôi chạy như ai đuổi trên phố, cơn mưa trắng xóa trên đầu vẫn không có dấu hiệu ngừng. Mới sáng nay thôi, tôi đã cảm thấy tuyết đẹp xiết bao, tôi đã cảm thấy nó mang đến cảm giác ấm áp thế nào. Nhưng sao bây giờ, tuyết lại lạnh như vậy, mùa đông lại khắc nghiệt như vậy, tôi lại khổ sở như vậy. Tôi cứ chạy trên phố như vậy, tuyết rơi đầy trên mái tóc tôi, nhưng chẳng thể ngăn nổi sự buồn bã đang theo hai dòng lệ cố thoát ra ngoài. Mãi cho đến khi đâm phải ai đó, đôi chân tôi mới ngưng chạy. Tôi ngã quỵ trên nền tuyết lạnh lẽo, chân tê mỏi, không thể đứng dậy, không muốn đứng dậy. Người bị tôi đâm trúng chẳng những không mắng mỏ tôi mà còn cúi xuống hỏi han. Tôi cúi mặt thật thấp, đưa bàn tay lên ý nói tôi không sao. Nhưng anh ta vẫn không đi. Anh muốn đỡ tôi đứng dậy. Tôi không còn chút sức lực nào, cuối cùng đành dựa vào người anh ta run run đứng thẳng. Tôi lấy tay lau lau nước mắt ướt đẫm, ngước lên định nói cảm ơn thì mọi thứ trước mắt tôi sầm lại. Tất cả như đổ ầm trong phút chốc, tôi mất ý thức, chỉ nhớ bản thân lụy đi trong vòng tay của anh trai ấy.

Prev
Novel Info

Bình luận cho chương "2. Gặp Trần Lạc"

Theo dõi
Login bằng
Login
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
Thông báo của
guest
Login bằng
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Like nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
ads
  • Metruyen
  • Vidian
  • Giới thiệu
  • Quy Định Về Nội Dung
  • Privacy Policy
  • Liên Hệ
  • Truyện H
  • Truyện Tiên Hiệp
  • wikitruyen

Website hoạt động bởi Giấy phép truy cập mở được cấp phép bởi Creative Commons Attribution 4.0 International

© 2013 TOP Truyện Chữ Full Hay Mới Nhất. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to metruyen

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to metruyen

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to metruyen

wpDiscuz