[Cổ Đại - Cung Đấu] [Quyển 1 - Hoàn] Minh Cung Truyện - Trác Phương Nghiên - Chương 54 - Nhật nhật nhân không lão. Niên niên xuân cánh quy
- Metruyen
- [Cổ Đại - Cung Đấu] [Quyển 1 - Hoàn] Minh Cung Truyện - Trác Phương Nghiên
- Chương 54 - Nhật nhật nhân không lão. Niên niên xuân cánh quy
MINH CUNG TRUYỆN – CHƯƠNG 54:
NHẬT NHẬT NHÂN KHÔNG LÃO. NIÊN NIÊN XUÂN CÁNH QUY
(Ngày ngày người già đi. Năm năm lại xuân về)
*Trích Tống xuân từ – Vương Nhai.
———————–
“Ninh Nguyên, mang tới đây!” Trang tần ra hiệu cho cung tỳ thân cận của mình đang đứng ngoài hiên đi vào.
Cung tỳ ấy khệ nệ bưng mấy khóm hoa bước vào, đặt cả chúng lên bàn. Rễ hoa được bọc kín trong những bao vải nâu, cho nên đất vụn bẩn không bị dây ra mặt bàn. Trang tần liền cất lời: “Ngày dài nhàn rỗi, Diêu Nhi ươm được mấy khóm hoa thược dược này, muốn mang sang đây cho tỷ tỷ trồng ngắm chơi. Không biết biểu tỷ có thích không?” Lời nàng ấy tỏ rõ thiện ý.
Nhạc Hy ngạc nhiên ngắm nhìn những bông hoa thược dược màu hồng nhạt, nhị màu vàng bự những phấn, to gấp rưỡi hoa thược dược thông thường, cánh nhọn nở ra để lộ ít nhị, dáng dấp yêu kiều tựa mẫu đơn, lại khum khum kín đáo thanh cao như hoàng cúc. Nàng vốn đã thích thược dược, nay nhìn thấy loài thược dược này lại càng thêm mê mẩn, không khỏi cất lời tán tụng: “Không giống cúc, chẳng giống mẫu đơn nhưng lại mang vẻ đẹp của cả hai loài kia, thật độc đáo vô cùng. Đây thực là loài thược dược quý.”
Trang tần che miệng cười quyến rũ: “Biểu tỷ tinh mắt. Đây là loại thược dược hiếm có, nó có mỹ danh là Hoàng Quan Phân Hồng Y [1]. Diêu Nhi kiếm được loài quý này ở vùng quê nhà, nay ươm được vài đóa, mang tặng Khang tần cùng biểu tỷ. Loài này ưa nước, nên trồng gần giếng, thỉnh thoảng vào bình minh, tưới cho nó thường xuyên. Hoa này nở đẹp nhất vào mùa thu. Phải đợi vài tháng nữa, tỷ tỷ mới được thấy hết vẻ đẹp tinh diệu của nó.”
[1] Hoàng Quan Phân Hồng Y: mũ vàng váy hồng, lấy ý từ nhị vàng cánh hồng của bông hoa thược dược. Đừng hỏi về nó, cũng đừng search gg, vì tác giả chỉ… bịa ra thôi. Tác giả còn chưa nhìn thấy bông hoa thược dược bao giờ nữa.
Nhạc Hy càng nghe càng thấy hiếu kỳ về loài Hoàng Quan Phân Hồng Y vô song này. Nàng ngắm nghía không rời khóm hoa rực rỡ đặt trên bàn, nói: “Cảm ơn Diêu Nhi, biểu tỷ rất thích.” Rồi lại quay sang nói với Như Dung đứng hầu bên: “Như Dung, ghi nhớ lại rồi từ sau chăm sóc đúng như lời của Trang tần.”
Như Dung vui vẻ đáp: “Vâng, nương nương!” Nói rồi, thị cùng Phương Hà mang cả số hoa của Trang tần đi.
Nhạc Hy cười nói: “Diêu Nhi có lòng quá, còn đem tặng tỷ tỷ loài hoa quý như vậy. Biểu tỷ lại không có gì cho muội cả.”
Trang tần lắc đầu: “Biểu tỷ khách sáo quá. Là tỷ muội đâu cần lễ vật qua lại chứ?”
Nhạc Hy cười trừ, đứng dậy đi vào gian trong, lấy hộp trang sức lớn bằng gỗ mun, chạm trổ những hình phụng hoàng đẹp đẽ rồi mang tới. Mở hộp ra, nàng nói: “Đây là số trang sức của tỷ tỷ, đều là thứ hiếm có. Diêu Nhi thích thứ gì cứ lựa lấy vài món, coi như là quà của tỷ tỷ cho muội trong lần đầu gặp mặt.”
Trang tần cũng hơi bất ngờ khi hộp trang sức được mở ra. Vàng, bạc, Hòa Điền ngọc tuyến, Dương Chi ngọc, ngọc trai, san hô, phỉ thúy,… quả thực không thiếu thứ gì. Trước nay Hy tần được sủng ái, Trang tần hiểu rõ nàng ấy được ban thưởng và hiến lễ nhiều thế nào. Chỉ là hậu hĩnh thế này…