[Cổ Đại - Cung Đấu] [Quyển 1 - Hoàn] Minh Cung Truyện - Trác Phương Nghiên - Chương 47 - Nhãn tưởng tâm tư nhất mộng kinh (Đã sửa)
- Metruyen
- [Cổ Đại - Cung Đấu] [Quyển 1 - Hoàn] Minh Cung Truyện - Trác Phương Nghiên
- Chương 47 - Nhãn tưởng tâm tư nhất mộng kinh (Đã sửa)
MINH CUNG TRUYỆN – CHƯƠNG 47:
NHÃN TƯỞNG TÂM TƯ NHẤT MỘNG KINH
(Những gì mắt thấy khiến lòng xúc động, trong mộng còn cảm thấy kinh hoàng)
*Câu đề trích Tạp thi kỳ 5 – Khuyết danh Trung Quốc.
———————
Dần dần, trong đôi mắt Trần Thái Quyên xuất hiện những tia mơ hồ rồi hóa thành nghi hoặc. Trần Thái Quyên có thể nói năng sắc sảo nhưng không thể che giấu ánh mắt của mình. Nhạc Hy vẫn theo dõi từng ánh mắt, từng biểu cảm của nàng ta.
Trái tim đang treo lơ lửng của nàng rốt cục lúc này mới được hạ xuống. Nàng không thể hiện ra mình đang lo sợ, chỉ điềm đạm nói: “Hiền tần hôm nay đến vốn là để hỏi xem bản cung có hại tỷ tỷ của ngươi không. Đáp án bản cung đã cho Hiền tần rồi. Tin hay không là tùy Hiền tần. Nhưng chắc hẳn trong những ngày này, Hiền tần có thể quan sát và theo dõi, bản cung không hề qua lại chỗ Hoàng hậu nương nương. Ngày trước, không biết đã ai kể cho Hiền tần nghe hay chưa; chính bản cung là người chỉ cho tiên hậu cách đàn bài “Trường Môn phú” trong đêm trung thu để thu hút ánh mắt Hoàng thượng. Bản cung đã giúp tiên hậu đến vậy, không lẽ lại hại tiên hậu? Bản cung xưa nay chúa ghét việc bị vu oan, mong những lời này của bản cung Hiền tần có thể hiểu. Trước là để tiên hậu nương nương ra đi thanh thản, bản cung cũng không bị hàm oan; sau là để tần phi chúng ta còn qua lại về sau được dễ chịu. Hôm nay trời cũng đã muộn, Hiền tần hồi cung, bản cung không tiễn nữa.” Lời nói của Nhạc Hy vô cùng dứt khoát, mở ra một câu chuyện sinh động như thật.
Trong mắt Hiền tần kia đột nhiên dâng lên sự thất vọng, còn có hững hờ, hoài nghi. Nàng ta cũng nhìn Nhạc Hy rất kỹ để quan sát ánh mắt Nhạc Hy. Cuối cùng nàng ta chỉ nói: “Hôm nay đã làm phiền Hy tần rồi, xin thứ lỗi. Bản cung xin cáo từ.” Giọng nàng ta hơi trầm và nhẹ.
Nàng ta bước rất chậm và nhẹ nhàng. Bên ngoài kia , tỳ nữ của nàng ta đã cầm sẵn chiếc ô màu tím nhạt bằng giấy dầu, che tuyết cho nàng ta. Nàng ta vịn tay tỳ nữ, lại ngoái đầu nhìn Nhạc Hy bên trong điện lần nữa rồi mới cất bước rời đi. Cái nhìn đó thật mơ hồ, khiến Nhạc Hy cũng không biết được ý vị.
Nàng cũng chỉ cầu mong biểu cảm đó, ánh mắt đó của nàng ta là thật. Nàng đã nói dối nàng ta nhiều đến vậy, không biết nàng ta tin được mấy phần.
Vừa khéo lúc ấy Phương Hà và Nhữ Phần cũng về tới, còn mang theo một hộp cơm lớn bằng gỗ, bên trong đựng đủ loại thức ăn, còn đựng luôn bát thuốc dược phòng sắc.
Phương Hà lấy bát thuốc ra đưa cho Nhạc Hy, nói nhỏ nhẹ: “Nương nương dùng thuốc đi. Ngự dược phòng đã sắc thuốc, chúng nô tỳ đến chỉ việc mang về cho nương nương. Nhưng sợ bát thuốc lạnh mất, cho nên nô tỳ mới đựng vào hộp cơm để đỡ nguội. Cũng khổ thân Nhữ tỷ tỷ phải giữ cho bát thuốc không bị sánh ra ngoài.” Phương Hà hào hứng kể.
Nhạc Hy cũng chỉ cười nhẹ một tiếng, cầm bát thuốc lên uống cạn. Đầu nàng từ lúc trở về đã hơi đau nhức, lại thêm việc Trần Thái Quyên bất ngờ tới, khiến cho nàng càng thêm căng thẳng. Uống một hơi thuốc, nàng thấy cũng nhẹ nhõm hơn, liền nói với Phương Hà: “Chỗ đồ ăn này bản cung ăn không nổi đâu. Ngươi và Nhữ Phần ăn đi.” Nàng lúc này cảm thấy hơi mệt mỏi, chẳng có tâm hứng nào mà ăn uống.