Cô Bé Lọ Lem Của Lão Đại (Hoàn) - Chương 7
Nhà Giản Nhẫn rất lớn, giống như chiếc nhẫn kim cương anh đưa cho Mạc Tiểu Mễ vậy lớn đến kinh ngạc.
Ở nơi khu đất thiên nhiên hữu tình bên chân núi tấc đất như tấc vàng này, xe không những có thể lái vào trong sân nhà, còn có thể lượn quanh ao nước một vòng, theo Tiểu Cầu nói, phía sau tòa nhà 2 tầng còn có một hồ bơi phía sau hoa viên nửa.
Cửa ngôi nhà có cảnh vệ đứng nghiêm ngặc, hơn nữa tường rào đặc biệt cao, nếu là độ cao của cái thang bình thường, không thể nào qua được bên này tường rào.
Một căn nhà như vậy, phải cả tỷ tiền Đài Loan phải không?
Không nghĩ tới Giản Nhẫn là loại người giàu có đến vậy.
“Oa! Anh Giản thật nhiều tiền! Phòng ốc như vậy. Làm cho tôi thật muốn làm nữ chủ nhân của nơi này đó! Mạc tiểu thư, cô kiếp trước thật đã tu luyện phúc phận!” Tô Vũ Quân giật mình kêu to.
Nhưng Mạc Tiểu Mễ liền lắc đầu. Nếu như có thể, ngược lại cô hi vọng Giản Nhẫn không nên nhiều tiền như vậy, đối với một người xuất thân giai cấp trung lưu như cô mà nói, tìm một người có địa vị xã hội không khác biệt lắm yêu nhau rồi kết hôn mới là lý tưởng nhất.
Bởi vì Mạc Tiểu Mễ suy nghĩ có chút bảo thủ, còn bị Mạc mẹ dạy từ nhỏ nên luôn có thành kiến rằng: đàn ông càng tiền càng hư hỏng, càng nhiều tiền càng phong lưu!
Ân Trần chính là một ví dụ sống sờ sờ đó!
Mà vừa nhìn Giản Nhẫn là biết anh thuộc kiểu người được phụ nữ hâm mộ, cho dù anh không có tiền, chỉ riêng vẻ bề ngoài kia cũng đủ làm tiền vốn, đủ để dẫn dụ ong bướm rối rít bay về phía anh.
Đi theo Tiểu Cầu, Mạc Tiểu Mễ đi vào phòng ngủ của Giản Nhẫn ở lầu một.
Cô cảm thấy có chút kỳ quái, người bình thường không phải sẽ đem phòng ngủ đặt ở lầu hai hoặc là lầu ba sao? Sao lại chọn lầu một?
Trong phòng rất tối, Tiểu Cầu đi tới bên cửa sổ, kéo rèm che cửa sổ sát đất lên.
“Wa! Thật là đẹp!”
Mạc Tiểu Mễ bị kinh hãi bởi cảnh tượng trước mắt. Không giống với những cửa sổ sát đất khác, toàn bộ một mặt tường phía tây phòng ngủ là dùng kính thủy tinh trong suốt trang trí, mà sàn nhà bên cạnh bức tường thủy tinh đó được trải một tấm thảm lông màu trắng rất rộng, tấm thảm cùng với thảm cỏ phía bên kia tấm kính nhìn như nối liền thành một mảnh.
Mạc Tiểu Mễ chợt lộ ra nụ cười như trẻ con, thật nhanh cởi giày chạy tới, nhào cả người tới vách tường thủy tinh.
“Đẹp quá! Thật sự rất đẹp! Giống như cảnh đẹp chỉ có trong phim vậy.”
Cô từ từ men theo vách tường thủy tinh trượt xuống, thân thể chầm chậm nằm xuống, thảm lông dày mềm mại thoải mái, qua giữa trưa ánh mặt trời chiếu nghiêng vào, ánh mặt trời mùa đông ấm áp, rơi vào trên mặt tựa như hôn tình nhân.
Mạc Tiểu Mễ ngón tay dán lên tấm thủy tinh, tựa hồ có thể chạm được thảm cỏ xanh bên kia tấm kính.
Tiểu Cầu lặng lẽ lui ra ngoài, tiện tay đóng cửa.