Chúng Ta Của Sau Này//Vegaspete - Chương 14: Là tâm can của tôi!
Cả hai đã bỏ lỡ thanh xuân của nhau, sau này liệu còn có cơ hội gặp lại hay không?
Đó vẫn luôn là câu hỏi của Pete tự đặt ra trong đầu mỗi khi thức giấc kể từ khi Vegas rời đi.
Không ngoài dự đoán của em, ông Jak đổ hoàn toàn tội lỗi lên đầu Pete với cái danh quyến rũ thiếu gia nhà chủ tịch Gun.
Càng nghĩ đến, Pete càng thấy nực cười.
Người lừa dối giới tính của em với bên đối tác chính là ông ấy.
Người chủ động ôm em, hôn em, thậm chí là nói mấy lời tán tỉnh em hôm ấy không phải ai khác mà là Vegas.
Nhưng đến cuối cùng, kẻ phải đứng ra hứng chịu toàn bộ lời chỉ trích không phải của xã hội, mà còn của chính cha ruột mình lại là Pete.
Năm nhất đại học, Pete còn lưng đi làm thuê cho người ta sau mỗi giờ học. Dù là việc có chút bất chính như bán hàng đa cấp. Em đều có thể hoàn thành nó đạt chỉ tiêu một cách xuất sắc.
Năm thứ hai đại học, em quyết tâm gom hết số tiền mình kiếm được từ địa phủ fake cộng thêm vốn luyến dành dụm từ năm nhất.
Pete mĩm cười thỏa mãn, cuối cùng cũng có thể đưa mẹ ra ngoài sống trong căn nhà do bản thân em tự mua lấy rồi.
Cũng vào mùa thu năm ấy. Ngoài hành lang phòng học, bạn học ấp úng gọi em ra bên ngoài.
“Pete, người nhà vừa gọi. Mẹ cậu mất rồi…và….mẹ lớn của cậu…cũng đã qua đời cùng lúc”.
Như Tankul đã từng nói. Sinh, lão, bệnh, tử là quy lật của tự nhiên nhưng ngàn vạn lần Pete không muốn điều này xảy ra với mẹ của mình.
Bà ấy cả đời còn chưa được hưởng một chút sung sướng nào.
Đối với mẹ lớn, Pete có một sự tôn trọng nhất định. Bà ấy là người phụ nữ biết nhẫn nhịn lại vô cùng dịu dàng với cả thế giới.
Hai người phụ nữ, hai đóa hoa xinh đẹp bị tên cầm thú kia chà nát trong lòng bàn tay.
Đến khi chết đi, vẫn là chết vì chứng kiến cảnh ông Jak lại giở thói trăng hoa với trai trẻ ngay trong chính căn nhà của họ.
“Build! Sau này lớn lên….em nhất định phải ghi nhớ trong tim…tuyệt đối không được quan hệ bừa bãi có hiểu chưa”.
“Anh trai nói gì thì chính là thế đó”.
Một mình ngồi trong nghĩa trang lạnh lẽo. Thân hình vừa bé vừa gầy của Pete len lỏi xuyên qua màn sương sớm.
Bầu trời lúc này đã nhá nhem chợp tối, cả khuôn viên nghĩa trang bây giờ đều chìm trong vẻ yên tĩnh lạnh lùng đến đáng sợ.
Pete lấy từ trong túi ra hai chiếc khăn, cứ thế mà an an tĩnh tĩnh dọn dẹp.
Đến khi bản thân mệt vã rồi mới ngồi dựa lưng vào bia mộ. Ngửa đầu lên, đôi mắt trong veo nhìn bầu trời đang chợp tối.
Pete nghẹn ngào, nước mắt như được dự trữ từ trước không ngừng tuôn ra. Mím chặt môi nghiêng đầu tựa vào phần mộ.
Giọng nói yếu ớt đột ngột nấc lên.
“Con thực sự không chống đỡ nỗi nữa. Con phải làm sao để có thể sống tốt và bảo vệ Build ra khỏi người cha độc ác đó đây hả mẹ?”