Chúc Phúc Cho Chị - Chương 30: Hãy cho cô ấy một cơ hội
“Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai chiếu qua cửa sổ, đánh thức Engfa khỏi giấc ngủ. Cô cảm thấy cơ thể đã đỡ hơn nhiều, cơn sốt đã hạ và đầu óc không còn quay cuồng như đêm qua. Khi cô mở mắt, điều đầu tiên cô nhìn thấy là Charlotte đang gục đầu bên giường, tay nắm chặt tay cô, mái tóc ngắn hơi rối, gương mặt thanh tú nhưng đượm nét mệt mỏi. Engfa cảm thấy lòng mình chợt ấm áp, cô chỉ muốn khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi
“”Charlotte…”” Engfa khẽ gọi, giọng nói nhẹ nhàng.
Charlotte khẽ tỉnh giấc, cô lơ mơ hỏi. “”Tỉnh rồi sao? Cô cảm thấy trong người thế nào?””
Engfa mỉm cười, gương mặt vẫn còn hơi xanh xao. “”Tôi ổn rồi. Cảm ơn em đã chăm sóc cho tôi.””
Charlotte lúc này đã tỉnh táo hơn, cô nhận ra hai người như vậy có hơi thân mật, liền nói: “”Cô đừng hiểu lầm, cô mà có mệnh hệ gì, thì dự án của tôi phải làm sao””
Engfa bất lực nói: “”Trong đầu em chỉ có dự án và dự án thôi hả?””
Charlotte châm chọc đáp: “”Tất nhiên rồi””
Engfa buộc miệng hỏi: “”Nếu là vì dự án thôi thì chắc em không cần phải đến tận đây đâu, nói thật đi là em đang lo lắng cho tôi phải không?””
Charlotte cũng không phài dạng vừa: “”Hâm à? Có phải chưa tỉnh thuốc không? Nếu tôi không đến thì cô đã đi gặp ông bà rồi, vậy thì ai sẽ trả lương cho tôi đây””
Lập tức, Engfa nắm tay Charlotte, kéo mạnh Charlotte vào lòng cô. Charlotte bị hành động này của Engfa làm cho giật mình, muốn vùng ra khỏi vòng tay của Engfa, nhưng bị Engfa ngăn lại. Engfa thỏ thẻ nói: “”Em ngồi im một chút được không, tôi cảm thấy vẫn còn mệt lắm””
Charlotte nghe vậy cũng đành ngoan ngoãn ngồi im, cô cũng nhớ Engfa, muốn được Engfa ôm như thế này, tận hưởng mùi hương nhàn nhạn từ người Engfa, cô cảm thấy ấm áo vô cùng.
Bất chợt tiếng báo thức reo lên, cả hai bị giật mình, Charlotte vội bừng tỉnh, cô đẩy mạnh Engfa ra: “”Tôi phải đi làm, cô ở nhà nghỉ ngơi thêm một hôm đi””
Engfa lắc đầu. “”Không, tôi cũng phải đến công ty. Có quá nhiều việc cần tôi giải quyết.””
Charlotte nhíu mày, giọng nói đầy sự phản đối. “”Cô không thể bỏ bê bản thân thế được””
Engfa nhìn Charlotte, ánh mắt đầy sự kiên quyết. “”Tôi không sao mà, huống hồ còn có em đi cùng tôi””
Charlotte đành phản đối: “”Ai đi cùng cô chứ””
Engfa thuyết phục: “”Ở đây khó bắt xe lắm, đi cùng tôi em sẽ không lo trễ giờ làm””
Hai người cùng nhau đến garage, Engfa vẫn đưa tay mở cửa ghế phụ lái, định mời Charlotte lên, Charlotte lấy tay chặn cửa lại, kiên định nói: “”Cô không khoẻ, để tôi lái””
Thấy Charlotte kiên quyết, Engfa chỉ đành nhượng bộ, cô ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ lái, trong lòng thầm lo sợ không biết để Charlotte lái có ổn không đây, nhưng giờ cô làm gì còn sự lựa chọn nào khác, chỉ đành ngồi niệm phật.
Trên đường đi, không khí trong xe im lặng đến lạ thường, Engfa bỗng lên tiếng: “”Tay nghề lái xe của em cũng khá đấy chứ””