Chúc Phúc Cho Chị - Chương 29: Đôi dép con thỏ
“Buổi sáng hôm sau, Charlotte đến công ty với tâm trạng bình thường. Cô bước vào văn phòng, nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc của Engfa. Thường ngày, Engfa luôn là người đến sớm nhất, ngồi trong phòng làm việc với vẻ mặt lạnh lùng nhưng đầy quyết tâm. Hôm nay, sự vắng mặt của cô khiến Charlotte cảm thấy có chút bất an.
Charlotte đợi mãi đến trưa, rồi chiều, cô vẫn không thấy Engfa đến, cô tìm hỏi thư ký của Engfa, giọng nói đầy lo lắng: “”Tina, sếp cậu hôm nay không đến công ty sao?””
Thư ký khẽ thở dài, gương mặt đầy sự bất lực. “”Chủ tịch sáng nay gọi điện báo cô ấy không khoẻ nên sẽ không đến công ty được. Chắc là bị ốm nặng rồi, chứ Waraha tham công tiếc việc lắm, bệnh nhẹ nhẹ thì cô ấy vẫn đến công ty””
Charlotte cảm thấy càng thêm lo lắng. Cô nhớ lại đêm qua, khi Engfa bị ướt mưa lúc đưa cô vào nhà. Có lẽ chính vì thế mà Engfa đã bị cảm lạnh. Cô liền nhắn tin cho Engfa: “”Bị ốm à?””
Suốt cả ngày, Charlotte không thể tập trung vào công việc. Cô liên tục nhìn vào điện thoại, hy vọng sẽ nhận được tin nhắn từ Engfa. Nhưng không, điện thoại của cô im lặng đến lạ thường. Cô cảm thấy lo lắng dâng trào, sợ rằng Engfa đang gặp chuyện gì đó nghiêm trọng.
Tối đến, cô lại đứng trước cửa sổ để trông ngóng chiếc xe màu đen quen thuộc, nhưng đến 8 giờ hơn, vẫn chưa thấy. Charlotte cảm thấy bồn chồn nên nhấn gọi cho Engfa, điện thoại đổ chuông nhưng không ai bắt máy. Cuối cùng, Charlotte quyết định không thể ngồi yên được nữa. Cô đứng dậy, gọi xe đến địa chỉ nhà của Engfa.
Đó là một căn biệt thự sang trọng nằm ở ngoại ô thành phố, nơi này chính là ngôi nhà mà cả hai từng chung sống thời còn quen nhau. Trên đường đi, cô không ngừng nghĩ về Engfa, về những lời nói và hành động của cô ấy đêm qua. Cô biết rằng, dù có giận Engfa đến đâu, cô cũng không thể phủ nhận rằng mình vẫn còn quan tâm đến cô ấy.
Khi đến nơi, Charlotte bấm chuông cửa, nhưng không có ai trả lời. Cô thử mở cửa, cô bấm mật khẩu là ngày sinh nhật mình, cửa liền mở ra, hoá ra Engfa vẫn chưa từng đổi mật khẩu nhà. Có phải là Engfa luôn chờ đợi một ngày cô sẽ trở về không?
Charlotte bước vào nhà, cảm giác lạnh lẽo và im lặng bao trùm căn biệt thự. “”Engfa? Cô có trong đó không?”” Charlotte gọi, giọng nói đầy lo lắng.
Không có tiếng trả lời. Charlotte đi lên tầng trên, nơi phòng ngủ của Engfa. Cô nhẹ nhàng mở cửa, và thấy Engfa đang nằm trên giường, gương mặt đỏ ửng vì sốt, mái tóc dính bết trên trán.
“”Engfa!”” Charlotte bước nhanh đến bên giường, đặt tay lên trán Engfa. Cô cảm thấy nhiệt độ cơ thể Engfa cao một cách đáng sợ.
Engfa mở mắt, ánh mắt mờ đục vì sốt. “”Charlotte… em làm gì ở đây?””
Charlotte cảm thấy lòng mình như bị ai bóp nghẹt. “”Sao lại để bị sốt cao như vậy? Sao lại không đến bệnh viện?””
Engfa khẽ cười, nhưng nụ cười đó đầy sự mệt mỏi. “”Không sao đâu, không chết được đâu””
Charlotte thoáng tức giận vì lo lắng: “”Sốt cao như vậy mà còn nói không sao? Cô lì lợm thật đấy””
Engfa chỉ khẽ cười, ngã vào lòng Charlotte, rồi chìm vào mê man.
Charlotte nhìn vào mắt Engfa, trái tim cô chợt thấy mềm yếu. Cô biết rằng, dù có giận Engfa đến đâu, cô cũng không thể phủ nhận rằng mình vẫn còn tình cảm với cô ấy.
Charlotte vội vào bếp, định nấu một ít cháo cho Engfa, nhưng khi cô mở tủ lạnh ra, bên trong trống rỗng, chỉ toàn nước lọc và vài quả trứng. Cô nhớ lại lúc ở bên nhau, tủ lạnh lúc nào cũng được cô chất đầy thức ăn. Cô đảo mắt nhìn quanh căn nhà quen thuộc này một vòng, mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn như lúc cô rời đi, từ đồ trang điểm, quần áo,… Thậm chí đôi dép mang trong nhà con thỏ Engfa mua cho cô, nó vẫn còn để y nguyên chỗ đó.
Cuối cùng, một bát cháo nóng hổi đơn giản chỉ có trứng và hành cũng được Charlotte nấu xong, cô đến bên giường Engfa, nhẹ nhàng đỡ Engfa dậy, nhẹ giọng nói: “”Ăn xong rồi uống thuốc là sẽ khoẻ ngay””
Engfa đầy vẻ mệt mỏi: “”Không ăn nổi””
Charlotte cũng đành nhượng bộ: “”Tôi đúc cô”” , “”Nào, há miệng ra””
Engfa ngoan ngoãn hợp tác, trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp, từ ngày Charlotte rời bỏ cô, cô cũng bắt đầu bỏ bê bản thân mình, đồ đạc trong nhà cũng không còn đầy ấp như lúc Charlotte còn ở cạnh cô nữa. Chỉ có người đến dọn dẹp hai lần một tuần, chứ không sắm sửa gì mới. Vì không còn Charlotte nữa, mọi thứ với Engfa giờ đây cũng trở nên vô nghĩa.
Nhanh chóng Engfa đã ăn hết một bát cháo, Charlotte cho Engfa uống thuốc, rồi Engfa lại lim dim chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mơ màng, Engfa đã mơ một giấc mơ rất đẹp, cô cùng Charlotte nắm tay nhau cùng đi dạo bên bờ hồ, khung cảnh rất thanh bình. Đó phải chăng cũng chính là điều Engfa rất mong mỏi?
Còn Charlotte, vì đã thấm mệt do chăm sóc Engfa, cũng không an tâm để Engfa một mình giữa đêm khuya, nên cô đã gục đầu nên giường của Engfa mà thiếp đi.
“