Chúc Phúc Cho Chị - Chương 24: Cafe đen không đường
“Mọi ngày, thư ký đều sẽ chuẩn bị cafe cho Engfa, nhưng hôm nay vì bị ốm nên thư ký của cô xin nghỉ một hôm, Engfa cũng không muốn làm phiền ai khác nên cô bước vào phòng pantry định tự pha cafe. Do thao tác khá phức tạp nên Engfa đang phải lúi húi với chiếc máy pha cafe thì nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc phía sau.
Do đêm qua khó ngủ, nên Charlotte cũng đang cần uống một ly cafe để tỉnh táo, cô bước vào patry, tay cầm chiếc cốc sứ trắng. Cô hơi giật mình khi nhìn thấy Engfa, khẽ nhíu mày, định quay người lặng lẽ rời đi nhưng có một giọng nói quen thuộc cất lên: “”Này””
Charlotte miễn cưỡng quay người lại: “”Có chuyện gì””
Engfa lúng túng nói: “”Em có thể giúp tôi pha cafe không? Thư ký của tôi….. hôm nay nghỉ vì bị ốm””
Charlotte thầm nghĩ: “”Ồ Waraha tổng mà lại không biết pha cafe trong chính công ty của mình à”” , cô mỉa mai chuyện cũ
Engfa giọng hơi giận dỗi: “”Em thù dai thật đấy, thôi được rồi để tôi tự pha””
Charlotte giật chiếc cốc trên tay Engfa đặt vào máy pha cafe, ngang giọng nói: “”Uống loại nào””
Engfa ánh mẳt hơi bất ngờ: “”Cafe đen…..không đường””, Engfa vừa phát ra hai chữ không đường thì mới phát hiện ra mình đã phạm sai lầm.
Charlotte nghe đến cafe đen không đường, liền quăng cho Engfa một ánh mắt sắc lẹm, lúc hai người còn bên nhau, Engfa rất thích uống cafe không đường, nhưng Charlotte nói rằng uống quá nhiều sẽ không tốt cho sức khoẻ. Nên khoảng thời gian đó cô chỉ cho phép Engfa uống latte, mỗi buổi sáng, Charlotte đều chuẩn bị sẵn một ly latte cho Engfa trước khi đi làm.
Giờ lại nghe Engfa lại uống cafe không đường, đôi mắt cô chợt nheo lại. “”Cô lại uống cà phê không đường? Tôi đã nói rồi, cà phê không đường quá nhiều sẽ không tốt cho sức khoẻ, cô muốn chết sớm à?””
Engfa khẽ cười, nhưng nụ cười đó đầy sự mệt mỏi. “”Tôi quen rồi, Charlotte. Không sao đâu””. Engfa rất muốn nói với Charlotte rằng, từ ngày Charlotte rời bỏ cô đi, việc đắng hay ngọt đối với cô đã không còn quan trọng nữa rồi.
Charlotte lắc đầu, giọng nói đầy kiên quyết. “”Nhưng tôi không thích, cô thích thì tự đi mà pha””, nói rồi cô liền bước đến, gạt cốc đang định pha cafe cho Engfa ra, dứt khoát đặt cốc của mình vào thế chỗ.
Engfa nhìn Charlotte, vội vàng nắm lấy cổ tay Charlotte “”Được rồi, em thích gì cứ pha, tôi sẽ uống””
Charlotte không trả lời, rụt tay cô lại khỏi Engfa, nhanh chóng đặt lại chiếc cốc của Engfa vào máy pha cafe, bắt đầu pha một ly latte với sữa tươi và một chút đường. Cô làm mọi thứ một cách thuần thục, như thể chưa từng có khoảng cách năm tháng giữa hai người.
Engfa đứng đó, nhìn Charlotte pha cà phê, trái tim cô chợt thấy ấm áp. Cô nhớ lại những ngày xưa, khi Charlotte luôn là người chăm sóc cô từ những điều nhỏ nhặt nhất. Nhưng giờ đây, khoảng cách giữa họ dường như quá xa.
Charlotte đặt ly latte thơm lừng trước mặt Engfa, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sự kiên quyết. “”Này, cầm lấy rồi đi đi, thật phiền phức””
Engfa nhìn vào ly latte, nhấp một ngụm nhỏ để thưởng thức, rồi nhìn lên Charlotte “”Wow ngon thật đấy, Charlotte, hương vị vẫn như ngày nào””
Charlotte im lặng không đáp, Engfa tiếp tục nói: “”Em phải cẩn thận với Patcha, cậu ấy rất đào hoa””
Charlotte khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng. “”Thưa Waraha tổng, xin cô hiểu rằng tôi làm như vậy không phải vì tôi còn quan tâm đến cô, mà là vì chúng ta đang làm việc cùng nhau, cũng xem như là cộng sự, với cộng sự nào thì tôi cũng sẽ đối xử như vậy thôi””
Charlotte chưa dừng lại: “”Cô là chủ tịch, là nhân vật then chốt của dự án lần này, nếu cô có mệnh hệ gì, thì tôi và cả đội của tôi chắc cũng sẽ tiêu đời””
Engfa nghe thấy vậy bèn thu lại nụ cười vừa nãy: “”Ồ thì ra là vậy, tôi còn không biết mình quan trọng thế cơ””
Charlotte vẫn giữ tông giọng lạnh lùng: “”Tôi đến đây làm là vì công việc, điều duy nhất tôi mong muốn chính là có thể hoàn thành tốt dự án lần này, nên xin cô đấy, hãy để tôi yên””
Charlotte tiếp tục: “”Chuyện quá khứ đã qua rồi, hãy buông bỏ đi, đừng chấp niệm nữa””
Engfa uất nghẹn, không nói được lời nào, bao năm trôi qua, vết thương trong lòng cô luôn âm ỉ, không thể nào nguôi ngoai được. Engfa đờ đẫn nói: “”Đừng nói nữa, cảm ơn ly cafe của em, rất ngon””, rồi quay người rời đi
Charlotte biết rằng cô đã làm tổn thương Engfa thêm một lần nữa, nhưng thật sự với cô bây giờ, đó chính là điều tốt nhất cô có thể lựa chọn. Cô thà trốn chạy, chứ nhất định không đối diện.
“