Chúc Phúc Cho Chị - Chương 23: Bạn thân ghé thăm
“Sáng hôm đó, Patcha – người bạn thân từ thời đại học của Engfa – xuất hiện tại tập đoàn Central với nụ cười tươi rói trên môi. Cô mặc một chiếc áo polo của thương hiệu xa xỉ, màu pastel nhẹ nhàng, mái tóc dài được buộc gọn gàng, toát lên vẻ năng động và tự tin. Patcha bước vào văn phòng của Engfa mà không cần báo trước, thói quen của hai người bạn thân từ bao năm nay.
“”Engfa! Đi ăn trưa với tôi đi, lâu lắm rồi chúng ta không có thời gian tâm sự,”” Patcha nói, giọng nói đầy phấn khích.
Engfa ngẩng đầu, mỉm cười khi thấy bạn thân. “”Patcha, sao hôm nay rảnh rỗi thế? Công việc không bận à?””
Patcha cười khúc khích. “”Dù bận đến mấy cũng phải dành thời gian cho bạn thân chứ. Đi thôi, tôi biết một quán mới mở, đồ ăn ngon lắm.””
Engfa gật đầu, nhưng ánh mắt cô liếc nhìn về phía phòng làm việc của Charlotte. Cô không muốn để Charlotte một mình, nhưng cũng không muốn từ chối lời mời của Patcha. Đúng lúc đó, Charlotte bước ra khỏi phòng, tay cầm một tập tài liệu.
Patcha nhìn thấy Charlotte, đôi mắt cô sáng lên. “”Ồ, Charlotte phải không? Chị nhớ em rồi! Em là người mà Engfa từng…””
Engfa nhanh chóng ngắt lời. “”Patcha, đừng nói nhiều.””
Patcha cười khẽ, nhưng ánh mắt cô vẫn dán chặt vào Charlotte. “”Charlotte, em đi ăn trưa với chúng tôi nhé? Để làm quen và kết nối thêm.””
Charlotte e ngại muốn từ chối: “”Thôi hai người đi ăn đi, em vẫn chưa xong việc””
Patcha vẫn không từ bỏ: “”Thôi nào Charlotte, em không nể mặt chị đến vậy à?””
Charlotte nhìn Patcha, rồi liếc nhìn Engfa. Cô cảm thấy có chút bối rối, nhưng nếu từ chối lời mời này thì cũng đúng là không nể mặt người ta thật, Charlotte đành miễn cưỡng: “”Được thôi, nếu không làm phiền.””
Engfa cảm thấy lòng mình như bị ai bóp nghẹt. Cô không muốn Charlotte đi cùng, nhưng cũng không thể nói ra. Cô chỉ có thể gật đầu, đồng ý.
Ba người cùng nhau đến một nhà hàng sang trọng gần đó. Patcha ngồi giữa Charlotte và Engfa, liên tục kể chuyện vui và hỏi han Charlotte. “”Charlotte, em làm việc ở đây lâu chưa? Em có thích môi trường làm việc ở Central không?””
Charlotte khẽ cười, giọng nói nhẹ nhàng. “”Em cũng mới làm việc ở đây thôi, còn nhiều thứ còn phải thích nghi””.
Patcha vẫn thao thao bất tuyệt: “”Em làm việc ở Central là rất tốt đấy, con người cũng rất thân thiện nữa””
Charlotte sượng người, đầy miễn cưỡng: “”À…ừ….cũng thân….thiện””, thật ra tiếng nói nội tâm Charlotte chính là, quả thật con người ở Central cũng khá thân thiện, trừ chủ tịch của Central ra.
Patcha gật đầu, ánh mắt đầy sự quan tâm. “”Em có người yêu mới chưa? Hay là … vẫn còn độc thân?””
Charlotte bị hỏi bất ngờ và quá thẳng thắng, cô suýt như muốn phun nước đang uống ra, cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng cô vẫn trả lời. “”Hiện tại em chỉ tập trung vào công việc thôi.””
Patcha cười khúc khích. “”Vậy thì tốt quá. Chị cũng thế, nhưng chị luôn mở lòng với những mối quan hệ mới. Charlotte, chị muốn biết gu của em là một người như thế nào?””
Charlotte bị hỏi khó, cô bất giác không biết nên trả lời như thế nào, cô chỉ đành im lặng.
Engfa nãy giờ không nói lời nào, đột nhiên lên tiếng, cô muốn giải nguy cho Charlotte: “”Patcha, cậu có thôi đi không, đây là nhà hàng chứ không phải chương trình bạn muốn hẹn hò””
Patcha không cam tâm: “”Tớ chỉ hỏi thôi mà, biết đâu tớ là gu của Charlotte”” , cô vừa nói vừa nháy mắt với Charlotte.
Charlotte không hốt hoảng vì câu hỏi của Patcha, mà bị ánh mắt lạnh như băng của Engfa đang liếc nhìn mình, cô thầm hối hận vì đã quyết định đi ăn trưa cùng hai người này.
Engfa ngồi bên cạnh, cảm thấy lòng mình như đang thiêu đốt vì phải chứng kiến họ tán tỉnh nhau. Cô nhìn Patcha, rồi nhìn Charlotte, cảm giác ghen tuông bắt đầu len lỏi trong lòng: “”Đủ rồi Patcha, nếu không ăn nữa thì gọi phục vụ tính tiền đi””
Patcha thấy Engfa đã căng nên cô đành nhượng bộ: “”Ơ nãy giờ tớ còn chưa ăn gì mà””
Engfa kiệm lời: “”Giờ cậu muốn ăn trưa hay ăn đòn””
Patcha hối hả: “”Được được, Waraha tổng, tớ ăn, tớ ăn liền đây””
Cô biết rằng Patcha vốn dĩ là người thẳng thắn và dễ dàng bày tỏ tình cảm, nhưng cô không ngờ rằng Patcha lại để ý đến Charlotte.
Sau bữa trưa, trên đường về công ty, Patcha đề nghị với Charlotte: “”Charlotte, cuối tuần này có một buổi triễn lãm về loại hình biểu diễn dân gian của hoạ sĩ Micheal, em đi cùng tôi nhé, chắc là em sẽ thích lắm đấy””
Charlotte nghe đến biểu diễn dân gian, có thể sẽ có triển lãm về biểu diễn lân sư rồng – truyền thống của gia đình cô, nên quả thật cô cực kỳ hứng thú. Cô nhìn Engfa, rồi gật đầu. “”Được thôi, nghe thú vị đấy. Cảm ơn chị””
Patcha tiếp tục: “”Vậy được, em cho chị địa chỉ nhé, cuối tuần chị sẽ đến đón em””
Engfa ở đó, nghe cuộc trò chuyện rôm rả của hai người, trái tim cô như vỡ vụn. Cô biết rằng mình không thể để Patcha cướp mất Charlotte, nhưng cô cũng không biết phải làm gì.
Tối hôm đó, Engfa ngồi một mình trong căn phòng trống trải, nhớ lại những ký ức năm xưa. Cô biết rằng để hàn gắn vết thương, cả hai đều phải đối mặt với quá khứ. Nhưng liệu Charlotte có cho cô cơ hội đó?
Còn Charlotte, về đến nhà, cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài màn đêm. Trái tim cô cũng không hề bình yên. Những ký ức đau buồn lại ùa về, khiến cô không thể ngủ được.
“