Chúc Phúc Cho Chị - Chương 20: Không ăn được cay
“Tin tức về việc công ty Aura Design trúng thầu hạng mục thiết kế nội thất cho dự án mới của tập đoàn Central khiến Charlotte cảm thấy như mình bị dồn vào chân tường. Điều kiện đi kèm của hợp đồng – cử một đại diện thường trực tại tập đoàn Central để báo cáo công việc hàng ngày – khiến cô không thể từ chối. Với tư cách là quản lý bộ phận thiết kế, nếu được phân công thì Charlotte buộc phải tự mình đảm nhận vai trò này, dù trong lòng cô ngập tràn sự bất mãn và khó chịu.
Sáng sớm, Charlotte đứng trước tòa nhà Central Plaza, ánh nắng ban mai chiếu xuống quần tay cùng áo sơ mi màu be nhạt cô mặc, tôn lên vẻ lạnh lùng nhưng không kém phần quyến rũ. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh trước khi bước vào. Dù không muốn, cô biết mình phải đối mặt với Engfa một lần nữa.
Charlotte và giám đốc của Aura Design hôm nay sẽ đến Central để họp bàn về kế hoạch thi công và đàm phán các hạng mục để tiến hành ký kết hợp đồng. Bước vào phòng họp cùng đội ngũ chuyên môn của Central trên dưới 10 người, cô đảo mắt một vòng, nhưng không nhìn thấy hình bóng của Engfa đâu, cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại có chút cảm giác hụt hẫng khó tả, “”Tôi xin phép bắt đầu giới thiệu về bản thiết kế cho dự án lần này…””
Cuộc họp đang diễn ra được một nữa thì cửa phòng họp bất ngờ mở ra, Engfa với bộ vest đen lịch lãm hiên ngang bước vào, nhìn thấy Charlotte đang đứng giới thiệu về kế hoạch. Trái tim cô đập nhanh hơn, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh cô ngồi xuống ghế chính giữa phòng họp, tự nhiên nói:
“”Xin lỗi, do bận chút việc nên tôi đến hơi trễ, cô Charlotte, có thể bắt đầu lại được không””. Cô biết rằng, buổi họp hôm nay sẽ không chỉ là về công việc.
Charlotte nhìn thấy Engfa bước vào, trong lòng bỗng hân hoan, nhưng cũng thầm trách móc, nói nãy giờ bắt người ta nói lại, thiệt chỉ muốn đánh con người này, nhưng ngoài mặt thì vẫn mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “”Dạ được, Waraha tổng””
Cuộc họp diễn ra trong không khí căng thẳng. Engfa ngồi ở đầu bàn, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy uy quyền. Charlotte đứng đối diện, giọng nói đều đều nhưng đầy sắc bén khi trình bày kế hoạch thiết kế. Hai người thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt, nhưng không ai nói thêm một lời nào ngoài công việc.
Sau khi kết thúc cuộc họp, Engfa đứng dậy, mỉm cười với mọi người. “”Cảm ơn tất cả vì sự hợp tác. Tôi đề nghị chúng ta cùng đi ăn trưa để thư giãn một chút.””
Mọi người đồng ý, và đoàn người di chuyển đến một nhà hàng sang trọng gần đó. Charlotte không muốn đi, nhưng cô biết rằng từ chối sẽ không phải là một lựa chọn khôn ngoan.
Engfa nâng ly, giọng đầy uy quyền: “”Nào nâng ly, chúc cho sự hợp tác của chúng ta sẽ thành công tốt đẹp””
Mọi người cũng đồng loạt nâng ly: “”Thành công tốt đẹp””
Sau khi thư ký gọi món, Engfa dặn dò phục vụ: “”Món ăn hôm nay tất cả đều làm không cay”” . thư ký lập tức ngẩng người, theo Engfa bao lâu nay, cô biết rõ khẩu vị của Engfa rất thích ăn cay. Cả bàn ai nấy cũng đều nghi hoặc nhưng mặc nhiên không ai dám lên tiếng.
Thấy bầu không khí có vẻ ngượng ngùng, Engfa tiếp lời: “”Dạo này bao tử tôi không khoẻ”” . Mọi người lập tức thở phào, nét mặt ai cũng giãn ra, mọi người chỉ sợ làm Engfa tổng phật ý.
“”Engfa tổng chắc là tham công tiếc việc quá, nhưng chú ý giữ gìn sức khoẻ nhé”” , giám đốc của Aura Design lên tiếng để bầu không khí tự nhiên trở lại.
Engfa cười nhẹ đáp: “”Được”” . Sự thật thì làm gì có chuyện bao tử của Engfa không khoẻ, mà là vì cô biết Charlotte không ăn được đồ cay, nên cô mới cố tình dặn dò như vậy. Cô không quan tâm mọi người trên bàn có thích ăn cay hay không, mặc kệ luôn sở thích của bản thân cô là thích ăn đồ cay, cô chỉ nghĩ đến khẩu vị của một mình Charlotte.
Đồ ăn bắt đầu được dọn lên, mọi người cùng nhau vừa ăn uống vừa trò chuyện, duy chỉ có Charlotte nãy giờ vẫn lén lút liếc mắt nhìn Engfa, cô thấy từ nãy đến giờ, Engfa chưa hề ăn bất cứ món nào, Engfa chỉ chăm chú giải quyết công việc trên điện thoại. Cô cũng hơi nghi hoặc không biết lúc nãy Engfa gọi đồ ăn không cay là cố ý gọi vì mình, hay thật sự là Engfa không khoẻ thật.
Nhưng dù là vì lý do gì đi nữa, trong lòng Charlotte cũng có chút lo lắng, cô nhân lúc Engfa nghe điện thoại, không chú ý, cô liền gấp thức ăn vào chén của Engfa. Engfa khi phát hiện đồ ăn trong chén, cô liền biết đó là Charlotte gấp cho mình, vì ngồi gần cô chỉ có Charlotte và thư ký, mà thư ký thì không bao giờ dám làm điều đó.
Engfa lém lĩnh hỏi: “”Em gắp đồ ăn cho tôi đấy à?””
Charlotte giả bộ không quan tâm: “”Không, đồ ăn có chân tự đi vào đấy””. Nói rồi Charlotte thờ ơ ngồi tiếp tục ăn.
Engfa cũng gắp đồ của bỏ vào miệng, tắm tắt khen: “”Ồ, đồ ăn hôm nay ngon lạ thường nhỉ”” , tuy thật ra đồ ăn không cay là vô vị đối với cô.
Charlotte nghe vậy, liền nhịn cười, giả vờ lạnh lùng nói: “”Ngon thì lo tập trung ăn đi””, Charlotte thầm nghĩ, bao tử đã không tốt mà còn kén ăn chứ.
Engfa phấn khích đáp: “”Được được””, dẹp ngay chiếc điện thoại sang một bên, bắt đầu động đũa.
Thấy Engfa ăn một cách ngoan ngoãn, Charlotte bất giác cảm thấy hài lòng.
Bữa ăn trưa cũng nhanh chóng kết thúc, giám đốc Aura Design thỏa thuận với Engfa: “”Bên công ty chúng tôi sẽ cử cô Charlotte Austin đảm nhận vai trò quản lý dự án lần này, bắt đầu từ tuần sau sẽ đến tập đoàn Central để báo danh ạ””
Engfa ngắn ngọn đáp: “”Được””, rồi quay sang thư ký: “”Tuần sau sắp xếp phòng làm việc cho họ””
thư ký: “”Dạ được, Chủ tịch””
“