Chúc Phúc Cho Chị - Chương 15: Giải cứu
“Mọi người xuống đến chân núi thì trời cũng sập tối, đã có xe của ban tổ chức đợi sẵn để đưa mọi người đến bệnh viện, sau khi thăm khám, bác sĩ thông báo: “”Đây là loài rắn không có độc nên không có gì nguy hiểm đến tính mạng, may mắn là vết thương được sơ cứu kịp thời, nên chỉ cần truyền nước, nếu ổn định là mai có thể xuất viện””
Cả ba người nghe thấy vậy đều thở phào nhẹ nhõm, Charlotte cười nhẹ: “”Dạ cảm ơn bác sĩ””
Bác sĩ rời khỏi phòng, Aoom nắm tay Charlotte như muốn nhảy cẫng lên, đột nhiên Aoom có cuộc điện thoại gọi đến, nhìn thấy cái tên hiện lên màn hình, cô vội bước ra ngoài. Một lát sau, cô bước vào phòng bệnh với vẻ e thẹn, nói:
“”Charlotte à, bạn trai cũ của tớ biết tin chuyện xảy ra hôm nay, anh ấy sắp đến đây để đón tớ, tớ …. tớ có thể…. “”
Charlotte liền lườm cô bạn thân của mình: “”Có thể cái gì?””
Aoom ngập ngừng: “”À không, không có gì””
Charlotte lúc này đang rất muốn đánh cô bạn mình một cái để tỉnh táo lại, nhưng không phải ai trong tình yêu cũng mù quáng sao, Charlotte ngao ngán: “”Ai hôm qua còn thề thốt với tớ là sẽ không bao giờ quay lại với tên tệ bạc đố nữa, còn chưa đầy 24 tiếng luôn đấy Aoom””
Aoom chỉ biết cười cười chữa ngượng
Charlotte miễn cưỡng lắc đầu: “”Thôi cậu về với anh ta trước đi, ở đây để mình lo cho””
Aoom cười tươi: “”Đúng là chỉ có cậu mới thương tớ, yêu cậu nhất đấy””
Charlotte: “”Thôi thôi lượn đi cho đỡ chướng mắt tớ””
Lúc này, đêm tối tĩnh mịch, chỉ còn lại Charlotte và Engfa trong phòng bệnh, Engfa khát nên với tay muốn lấy chai nước bên cạnh, nhưng bị trượt tay rớt xuống đất, Charlotte lúc này đang nhắm mắt nghỉ ngơi tỉnh dậy, liền vội đi tới lấy chai nước đưa cho Engfa:
Charlotte: “”Nói một tiếng nhờ vả khó đến vậy à?””
Engfa: “”Tôi không nhờ người sợ bị LIÊN LUỴ”” , cô vẫn còn ghim câu nói của Charlotte lúc nãy trong rừng
Charlotte: “”Hoá ra cô là người để bụng à, hôm nay tôi đã cứu cô, cô còn chưa nói cảm ơn tôi một lời, định lấy oán báo ơn à?””, Charlotte cũng không kém cạnh, vì lần gặp đầu tiên Engfa cũng bắt bẻ Charlotte không cảm ơn cô.
Engfa cười khẩy: “”Đúng rồi, nhờ ơn của cô và cả cô bạn thân ngây ngô của cô nữa, nên tôi mới lâm vào cảnh này đây””
Charlotte liền chột dạ, im lặng không đáp, Engfa lên giọng nói tiếp: “”Cô tưởng tôi không nhìn thấy gì à, không nhìn thấy cảnh hai người bọn cô chọc phá ổ rắn à?””
Charlotte không chịu thua: “”Này cô hãy cẩn thận lời nói của mình, sao cô chắc chắn đấy là ổ rắn hả? Không chừng cô mới là người chọc ổ rắn, tính vu oan cho chúng tôi à?””
Engfa tiếp tục chất vấn: “”Vậy cô nói xem, tại sao cô phải theo tôi đến bệnh viện, có phải vì trong lòng cô cảm thấy tội lỗi không?””
Bị liên tục nói trúng tim đen, Charlotte cũng không còn mạnh miệng được nữa.
Engfa thấy vậy thì chuyển từ giận dữ sang khinh miệt: “”Cô nói cô cứu tôi à? Tôi phải mang ơn cô à? Cô đang cứu chính mình và cô bạn của thì đúng hơn, vì nếu tôi mà có mệnh hệ gì, các cô cũng không thoát được đâu””
Thật ra lúc đó tình thế cấp bách, cô cũng không nghĩ được nhiều đến vậy, chỉ thấy Engfa đang gặp nguy hiểm, nên cô cũng không màng nguy hiểm, lan xả cứu Engfa, để giờ đây Charlotte chỉ có thể đứng im nghe từng lời từng chữ người mình vừa cứu cách đây vài tiếng hạ bệ mình.
Charlotte chua xót nói: “”Cô muốn nghĩ gì cũng được, không phải chuyện của tôi. Tài phiệt các người, đúng là ích kỷ, chỉ biết bản thân mình, luôn nghĩ bản thân mình là thượng đẳng. Cô không cần mang ơn tôi nữa, vì bây giờ tôi đã bắt đầu cảm thấy hối hận khi đã cứu cô rồi””
Engfa khiêu khích: “”Bây giờ mới hối hận, có hơi muộn rồi không?””
Mọi người có muốn mình đăng chương mới theo lịch không ?