Chúc Phúc Cho Chị - Chương 14: Bị Thương
“Sáng hôm sau, Charlotte và Aoom đã đi xe bus đến điểm tập trung để xuất phát, còn Engfa tự mình lái xe đến, vì hôm nay là ngày quốc tế lao động và là lịch trình cá nhân nên cô cũng không muốn để tài xế đưa đi.
Nhóm leo núi hôm nay có tổng cộng có 5 người, Engfa, Charlotte và Aoom, hai người còn lại là một cặp tình nhân. Đến đúng giờ, hướng dẫn viên tập hợp mọi người lại, nói lại một lần nữa về lịch trình và các hướng dẫn cơ bản về an toàn khi đi rừng, đồng thời cũng dặn dò mọi người không được chạm vào những vật chưa xác mình rõ ràng để tránh nguy hiểm.
Hướng dẫn viên (HDV): “”Đó là những điều em muốn lưu ý các anh chị trước khi mình bắt đầu hành trình hôm nay, bây giờ phiền anh chị mình cho em xin tên của mọi người đế em xác nhận lại thông tin và cũng như nhóm mình sẽ biết tên nhau và hỗ trợ nhau trong những tình huống khẩn cấp ạ””
Mọi người nãy giờ vẫn đang chăm chú lắng nghe HDV nói, riêng chỉ có 2 người đang nhận ra là người quen, nhưng lại không muốn nhận là mình biết nhau, hai gươnng mặt cứ khinh khỉnh từ nãy đến giờ.
Charlotte thầm chửi rủa: “”Sao lại là cái người này nữa nhỉ? Sao không thích mà cứ gặp hoài vậy ta””
Engfa cũng không dễ chịu hơn, thầm nghĩ : “”Lại là cô gái này, sao đã đến đây rồi mà vẫn gặp cô ta nhỉ?””
“”Tôi tên là Aoom Thaweeporn. Rất vui khi được đồng hành cũng mọi người”” Aoom nhanh nhảu giới thiệu. Thấy vậy cặp đôi kia cũng giới thiệu tên mình.
Chỉ còn Engfa và Charlotte nãy giờ vẫn còn đang sưng sỉa. Aoom liền huých tay nhắc Charlotte, “”Đến cậu đấy””
Charlotte miễn cưỡng giới thiệu : “”Tôi tên là Charlottelotte Austin””
Engfa lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, liền có chút cảm thán rằng đây là một cái tên nghe rất mong manh và ngọt ngào, nhưng còn con người thì giống như một con nhím luôn xù lông vậy. Đang suy nghĩ thì Engfa cảm thấy được tất cả ánh mắt đang dồn về phía mình chờ đợi, Engfa liền lên tiếng: “”Mọi người cứ gọi tôi là EngEngfa””.
HDV: “”Được rồi, chúng ta xuất phát thôi””
Khi di chuyển, đến những chỗ đá dốc cao, vì sức khoẻ tốt hơn nên Charlotte đều lên trước rồi đưa tay đỡ Aoom lên cùng, Engfa là người đi cuối cùng, đáng lẽ là sau khi Aoom lên thì Charlotte cũng sẽ đỡ Engfa lên, nhưng sau khi Aoom lên, Charlotte vội rụt tay lại, để Engfa tự leo lên. Engfa nhìn ra được rõ ràng sự phân biệt đối xử, nhưng cũng mặc kệ không thèm quan tâm vì cô cũng không cần.
Đến buổi chiều, cả nhóm đã di chuyển đến láng trại tạm để nghỉ ngơi, đội hậu cần đã chuẩn bị sẵn thức ăn, cả nhóm nhanh chóng nạp năng lượng.
HDV thông báo đến mọi người: “”Sau khi ăn xong, sẽ có một khoảng thời gian tự túc trước, mọi người có thể đi lanh quanh để tham quan, nhưng đừng đi quá xa rất dễ bị lạc, sau đó chúng ta sẽ tập trung lại đây để ngủ nghỉ””
Cặp đôi kia thì đi lanh quanh để khám phá, còn Engfa, Charlotte và Aoom quyết định ngồi ở gần khu lều để dưỡng sức. Aoom trong lúc đang đi qua đi lại để giãn cơ và hít thở không khí, cô phát hiện có một ổ trứng nhỏ trong một hốc cây, cô nghĩ đó là trứng của chim, nên tò mò tiến lại gần và thò tay vào bốc một quả trứng ra.