Chú À! Đừng Nên Thế! - Trần Mạc Tranh - Quyển 4 - Chương 738: Em đối với chị không có hứng thú
- Metruyen
- Chú À! Đừng Nên Thế! - Trần Mạc Tranh - Quyển 4
- Chương 738: Em đối với chị không có hứng thú
“Chú trẻ, mẹ vừa rồi rất tức giận. Người lần sau trở về phải mang nhiều đồ chơi tốt một chút trở về dỗ mẹ, nhớ kỹ chưa?” Bùi Ngôn núp ở phía sau một hòn non bộ trong hoa viên, lấy di động chính đang lặng lẽ gọi điện thoại.
Tần Như Ngọc trốn ở bên kia, nghe đến đó, bỗng dưng nở nụ cười.
Quả nhiên là con cái nhà Bùi gia, phúc hắc đều là di truyền.
Bùi Ngôn rõ ràng là chính mình muốn những cái đồ chơi tốt này, còn nói được hiên ngang lẫm liệt như thế.
“Người nào?” Bùi Ngôn nghe được tiếng cười lập tức cúp điện thoại, tìm theo tiếng vọng đi đến. Tuổi tác còn nhỏ, mặt mày đã có chút mũm mỉm. Lúc này dáng vẻ nhíu mi, cực kỳ giống Bùi Dịch tức giận thời điểm.
Cũng có chút giống Bùi Tĩnh khó chịu thời điểm.
Tần Như Ngọc nhất thời thấy có chút sợ run, quên phản ứng.
Bùi Ngôn đã phát hiện là cô, nhìn thấy ánh mắt của cô, nhíu mày nói: “Chị Như Ngọc, chị nhìn em như vậy cũng vô dụng, em đối với chị không có hứng thú.”
“Xú tiểu tử!” Tần Như Ngọc dở khóc dở cười. Con cái Bùi gia sao mà một người so với một người càng tự kỷ hơn vậy!
“Không được gọi ta là chị, kêu dì.” Tần Như Ngọc sửa lời.
Cô nếu là thực cùng với Bùi Tĩnh bên nhau, đó chính là thím của cậu bé nha. Bị cậu bé gọi chị, bối phận chẳng phải là thấp hơn một bậc rồi sao.
Bùi Ngôn liếc cô một cái, siêu cấp không hạn hán lời, nói: “Chị phải có chút tí đạo đức đi, chú Tần cùng cha em là anh em tốt, chị là cháu gái của chú ấy, đương nhiên là chị của em, dì cái gì chứ.”
“Nhóc…” Tần Như Ngọc phát hiện chính mình nhanh mồm nhanh miệng vậy mà nói không lại một tên nhóc.
Cô rốt cục tin tưởng chuyện Bùi Tĩnh nói cậu trước đây cực kỳ khốn nạn rồi. Hiện tại tiểu tử Bùi Ngôn này, khẳng định là bản sao của Bùi Tĩnh trước đây.
“Bùi Ngôn, nhóc coi chừng ta đi nói cho mẹ nhóc biết chuyện nhóc ở trong công tylnha.” Tần Như Ngọc trừng mắt nói.
Bùi Ngôn mặt không chút thay đổi nhìn cô: “Chỉ giỏi mấy mấy chuyện đi uy hiếp người khác. Em biết, con gái các người trời sinh ở vào thế yếu, em có thể hiểu được. Nếu làm như vậy chị sẽ cảm thấy được vui vẻ, chị có thể cứ việc đi làm.”
Nhóc con kia nói xong, xoay người rời đi.
“Nhóc! Nhóc con thối!” Tần Như Ngọc tức giận đến cái mũi đều nhanh hơi nước rồi.
Cô chẳng những bị một tên nhóc coi thường, còn bị nó giáo huấn nữa!
“Quá đáng giận!” Tần Như Ngọc là phát hiện, đàn ông Bùi gia là không thể nói đùa.
Bằng không, sẽ thu được đãi ngộ như trên.
Tần Như Ngọc tức giận đến cầm ra điện thoại, cạch cạch cạch gửi cho Bùi Tĩnh một nhóm chữ.
“Cháu anh ức hiếp em!”
Gửi đi xong, cô mới bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Cô đã có ròng rã năm năm không có gửi cho cậu bất luận cái tin tức gì, cũng không có quấy rầy qua cậu. Vừa rồi đầu óc nóng lên liền gửi đi.