Chú À! Đừng Nên Thế! - Trần Mạc Tranh - Quyển 4 - Chương 736: Làm khó dễ
“Tần tiểu thư, nơi này chính là phòng thư ký. Tôi tên là Ngải Lâm, là thư ký hành chính của Bùi phó tổng. Bên kia vài vị cũng đều là thư ký của Bùi phó tổng.” Một người phụ nữ ba mươi mấy tuổi dẫn Tần Như Ngọc đi vào văn phòng tầng 27.
Nơi này cùng tầng 28 của tổng giám đốc làm một dạng, ra khỏi thang máy chính là văn phòng.
Bên ngoài là phòng thư ký, tổng cộng có bốn vị thư ký. Thêm Tần Như Ngọc vừa đến làm trợ lý nữa , hiện giờ tổng cộng có năm người. Bên trong, đó là văn phòng của Bùi Tĩnh.
Tần Như Ngọc kìm lòng không được nhìn vào bên trong đi, tim phù phù phù phù cuồng khiêu.
Cậu liền ở bên trong.
Cô rốt cục đi tới trước mặt cậu rồi.
“Tần tiểu thư?” Ngải Lâm lại gọi một tiếng, nhìn đến Tần Như Ngọc kia bộ dạng hoa si, trong mắt không kiên nhẫn chớp lóe rồi biến mất.
“A? A… A…, tôi biết rõ. Xin chào mọi người, tôi là Tần Như Ngọc.” Tần Như Ngọc vội vàng cùng mấy vị thư ký khác lên tiếng chào hỏi.
“Tôi hiện tại mang cô tới văn phòng địa ngục.” Ngải Lâm không nói lời thừa, mang theo Tần Như Ngọc đến văn phòng của cô.
Lúc đưa thông báo tuyển dụng trợ lý phòng nghiên cứu khoa học trước liền được tu sửa lại, trong cùng của phòng thư ký. Bởi vì tính đặt biệt của tư liệu nghiên cứu khoa học, văn phòng nghiên cứu khoa học của trợ lý đặc biệt thiết kế hệ thống mật mã khóa võng mạc.
Ngải Lâm mang theo Tần Như Ngọc thiết lập số liệu, mở cửa, chỉ vào bên trong nói: “Trừ cô cùng Bùi phó tổng ra, về sau gian phòng làm việc này những người khác đều không thể vào đây, hiểu chưa?”
Tần Như Ngọc vội vàng gật đầu. Những thứ vấn đề bình thường này cô là rất rõ ràng.
“Mặt khác, văn phòng phó tổng không thể tùy tiện vào, trừ phi cậu ấy gọi cô.” Ngải Lâm máy móc nói.
Tần Như Ngọc mặc dù có chút thất vọng, nhưng vẫn lại là gật gật đầu.
Trước khi đến nơi này, cô liền có chuẩn bị tâm lý chuyện này rồi.
“Cái khác, chính là vấn đề giao tiếp. Hợp Hán Kiến Nghiệp có vẻ nhân tính hóa, không quy tắc nhiều như vậy, chỉ cần làm tốt bổn phận hoàn thành công việc của cô là tốt rồi. Dưới lầu có nhà ăn, cũng có phòng tập thể thao, cụ thể, tôi sẽ cho người thông thuộc nơi này dẫn cô đi làm quen.”
“Cảm ơn.” Tần Như Ngọc một bên nghe, một bên gật đầu, yên lặng đem toàn bộ những thứ này đều đã ghi nhớ trong lòng.
“Công việc của tổ nghiên cứu khoa học trước đều là tôi đang phụ trách, cho nên người bàn giao công việc với cô chính là tôi. Trong lúc bàn giao, nếu cô có vấn đề gì lập tức hỏi tôi. Đợi bàn giao công việc kết thúc, tôi hẳn không lại xử lý bất luận cái vấn đề gì của cô.” Ngải Lâm nói.
Tần Như Ngọc sững sờ. Cô như thế nào cảm thấy được vị thư ký này giống như không quá thích cô?
Là cô ảo giác sao?