Chú À! Đừng Nên Thế! - Trần Mạc Tranh - Quyển 4 - Chương 726: Mất tích
Thôn Thành Trung tổng cộng có tám kỳ công trình, hiện giờ đã hoàn thành năm kỳ. Mỗi cái đại biểu văn hóa năm châu.
Một chiếc xe bảo mẫu khiêm tốn lại xa hoa chậm rãi ra sức vào trong thôn Thành Trung.
“Ngọc, liền từ viên khu nơi này đi dạo vào sao?” Phương Mẫn Chi nhìn ngoài xe hỏi.
Ôn Ngọc một bên lật chuyển mở cẩm nang du lịch, một bên gật đầu: “Cái thứ nhất là viên khu Âu châu, nghe nói có tòa lâu đài cổ kính phong cách Âu châu rất đặc sắc, chúng ta liền từ nơi này bắt đầu đi.”
“Tốt lắm, chúng ta chuẩn bị một phen liền đi xuống xe.” Phương Mẫn Chi hưng phấn mà thúc giục ông xã nhà mình lấy đồ dùng cần thiết.
Tần Phong đen mặt, khinh thường nhìn chằm chằm quyển sổ cẩm nang du lịch trên tay Ôn Ngọc: “Anh này rõ ràng bản đồ sống biết rõ phân bố toàn bộ khu vực, em lại vẫn xem những thứ cẩm nang hướng dẫn này?”
Ôn Ngọc ngẩng đầu nhìn anh một cái, cùng anh giảng đạo lý: “Ra ngoài ngoạn chơi đương nhiên muốn xem cẩm nang du lịch. Anh là người xây dựng nơi này, cũng không phải du khách, cảm thụ không giống nhau. Em đương nhiên càng tin tưởng cách nói của du khách hơn.”
“Em!” Tần Phong sao lại cảm thấy được bực tức như thế!
“Tần Phong con lề mề cái gì, khẩn trương đem túi đồ của Bảo Bảo xách xuống.” Ôn Hòa Ngôn vừa nói, một bên mang theo ba lô chính mình xuống xe.
Tần Phong nhìn để lại cho anh hai cái túi đồ linh tinh của trẻ con to đùng, mặt đều đã tái rồi.
Xuống xe vừa thấy, nhà bọn họ mấy vị này một người cũng đều đeo một cái balô tương tự như vậy, liền ngay cả quần áo mặc trên người cũng nhìn không khác biệt lắm.
Nếu cho bọn họ mỗi người trên đầu đội một cái nón cùng logo, liền giống như đoàn du lịch một dạng.
“A Húc.” Tần Phong vẻ mặt bình tĩnh hô một tiếng.
Bên cạnh lập tức đi tới một vị vệ sĩ mặc đồ đen: “Tiên sinh.”
“Giỏ xách.” Tần Phong đem túi xách trên tay mình quăng phất cho vệ sĩ, tiến lên đoạt lấy bảo bảo trong lòng Ôn Ngọc, kéo tay cô liền đi.
Anh cũng không nghĩ muốn bị người quen nhìn đến, cho rằng anh cho cha mẹ xách túi kéo đoàn đến đây du lịch!
“Tần Phong, tiểu tử con đi nhanh như vậy làm gì, coi thường mấy bộ xương già chúng ta đi không nhanh!” Ôn Hòa Ngôn nổi giận đùng đùng đuổi theo.
“Đúng đó, Tần Phong con đi chậm một chút, cẩn thận đừng để bảo bảo bị ngã.” Phương Mẫn Chi cũng theo chạy lên.
Trái lại cha Tần, đi được chậm rì rì, vừa đi một bên thưởng thức phong cảnh ven đường.
Tần Phong quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy một trận nhức đầu.
Đoàn người của bọn họ thêm mấy vệ sĩ đi theo, ít nhất có mười người. Quá chói mắt rồi.
Lúc này, Ôn Ngọc có phần quá mót: “Em đi toilet một chuyến.”
Cô nói xong, không đợi Tần Phong nói chuyện liền hướng tới nhà vệ sinh công cộng phía trước chạy tới.