Chú À! Đừng Nên Thế! - Trần Mạc Tranh - Quyển 4 - Chương 645: Bị bắt sau khi nói bậy
- Metruyen
- Chú À! Đừng Nên Thế! - Trần Mạc Tranh - Quyển 4
- Chương 645: Bị bắt sau khi nói bậy
“Tôi… Tôi đi hỏi bác sĩ một số chú ý quan trọng.” Ôn Ngọc lắp bắp nói xong nhanh chóng trốn ra ngoài.
Bộ dáng này của cô như nai con bị kinh hãi, thật sự như là về tới lúc trước.
Tần Phong một cái nhịn không được, lúc cô lướt ngang qua bên cạnh mình thời điểm, đưa tay giữ tay cô lại.
“A!” Ôn Ngọc cả kinh hét lên một tiếng.
“Đừng sợ!” Tần Phong vội vàng buông cô ra, trong lòng hơi hơi một tiếng thở dài.
Xem ra, anh vẫn lại là sốt ruột rồi.
“Ngọc?” Tô Thi Thi cũng bị hoảng sợ, cảm thấy được Ôn Ngọc gần đây có chút kỳ quái.
“Không có việc gì không có việc gì.” Tần Phong khoát tay, mang theo Ôn Ngọc liền đi ra phía ngoài, “Tôi đi tỉnh rượu, các người nghỉ ngơi trước.”
Anh đi tới cửa lại quay đầu nhìn Bùi Dịch: “Tiệc đêm trở về?”
“Uh’m.” Bùi Dịch gật gật đầu.
Trước anh gấp đến độ chào cũng không chào một cái liền đi, là cần trở về một chuyến.
Cửa nhẹ nhàng khép lại, Tô Thi Thi vốn muốn hỏi hỏi Tần Phong cùng Ôn Ngọc thế nào, lại bị Bùi Dịch ngăn chặn miệng.
Bùi tiên sinh hôm nay bị Tô tiểu thư trêu chọc đến không nhẹ, lúc này hận không thể nuốt cô vào trong bụng.
Nhiệt độ không khí trong phòng lập tức lên cao lên, Tô Thi Thi hoàn toàn không có thời gian nghĩ cái khác.
Mà bên ngoài phòng, cửa vừa đóng, Ôn Ngọc liền bước nhanh đi về phía trước hai bước, đứng ở cách xa một thước khẩn trương nhìn Tần Phong.
“Khẩn trương cái gì, anh cũng sẽ không bởi vì em nói xấu anh liền đánh em.” Tần Phong cười khổ.
Ôn Ngọc vẫn lại là khẩn trương như vậy nhìn anh, nghĩ thầm vẻ mặt này của anh rõ ràng chính là nghĩ muốn đánh người.
Tần Phong lúc này cảm giác say ập đến , say bến choáng váng hướng về phía cô vẫy tay: “Lại đây.”
Ôn Ngọc thấy anh xoa xoa trán, trong mắt hiện lên quét xuống đau lòng, cuống quít nói: “Em đi lấy nước rửa mặt cho anh.”
Cô nói xong không đợi Tần Phong trả lời, liền hướng toilet chạy tới.
Tần Phong sững sờ nhìn bóng lưng cô, an ủi chính mình: “Từ từ sẽ khác. Ít nhất so với thời gian trước tốt hơn nhiều.”
Mới vừa mất đi đứa nhỏ mấy ngày nay, Ôn Ngọc liền cùng mất hồn một dạng, anh hiện tại nhớ tới còn khó chịu hơn.
Ôn Ngọc đi ra thời điểm, Tần Phong đã nằm ở trên ghế sofa ngủ thiếp đi.
Cô bưng chậu rửa mặt ngồi xổm bên cạnh anh, vắt khăn mặt thật cẩn thận xoa mặt anh. Mỗi một cái động tác đều rất nhẹ, sợ đánh thức anh.
“Tần Phong, anh có phải cũng rất thống khổ hay không?” Cô nhìn đến vành mắt anh thâm quầng, trong lòng tự trách vô cùng.
“Nhưng mà làm sao bây giờ, em khống chế không được chính mình. Em không có biện pháp làm như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra một dạng tiếp tục cùng anh bên nhau.” Cô nói xong sờ sờ bụng của chính mình, trong mắt đều là đau thương.