Chú À! Đừng Nên Thế! - Trần Mạc Tranh - Quyển 4 - Chương 624: Rốt cục hạ quyết định
- Metruyen
- Chú À! Đừng Nên Thế! - Trần Mạc Tranh - Quyển 4
- Chương 624: Rốt cục hạ quyết định
Toàn bộ chuyện xảy ra liền là nhanh như vậy!
Tần Phong nói đánh là đánh, ra tay tàn nhẫn, khí thế hung hãn kia nhất thời dọa hết mọi người rồi.
Hồng Tinh Huy kêu lên một tiếng đau đớn, nâng tay vừa sờ, trên tay thấm ướt một mảnh, máu mũi ào ào chảy ròng.
Hắn sắc mặt trầm xuống, chính đang muốn phản kích, nhưng Tần Phong tốc độ nhanh hơn hắn. Lập tức bắt được quả đấm của hắn, dơ tay hướng tới cằm của hắn liền là một quyền đánh qua tới.
Tần Phong chính đang kìm nén một bụng khí không chỗ phát ra, người này tới vừa lúc!
Không đánh thiên lý khó dung!
Hồng Tinh Huy bị đánh cho lui về sau hai bước, thiếu chút nữa té ngã trên đất, tức giận đến xiết chặt quả đấm.
“Như thế nào, ma ốm lại vẫn muốn cùng ta động thủ?” Tần Phong hoạt động cổ tay một lần, chỉ nghe xương cốt các đốt ngón tay rămg rắc vang lên.
Vừa thấy liền là biết người có luyện võ!
Hồng Tinh Huy lau một phen máu nơi khóe miệng, lạnh lùng nhìn anh: “Xem ra Tần tổng trước kia quả thật khiêm tốn.”
Từ tư liệu Hồng Tinh Huy thu thập được, Tần Phong trước kia cùng Bùi Dịch ẩu đả qua, cùng Hỗ Sĩ Minh cũng ẩu đả qua, mỗi một lần đều là anh chịu thiệt.
Nhưng tình huống hiện tại xem ra, anh từ đầu liền không muốn đánh trả chứ không phải đánh không lại bọn họ!
“Tôi chỉ đánh một loại người, chính là cậu loại này để cho tôi cực độ chán ghét!” Tần Phong vừa nói một bên xắn tay áo, trong đôi mắt đào hoa ẩn chứa tất cả tàn nhẫn, hoàn toàn đã không có bộ dáng chuyện trò vui vẻ hoà nhã trước kia.
Đây mới là dáng vẻ chân chính của anh! Gần như tất cả mọi người đều bị bộ dáng hi hi ha ha của anh mê hoặc, chỉ có Hồng Hưng Nhiên nhìn ra anh so với Bùi Dịch vẫn còn ngoan độc hơn.
“A… Thế lực ngang nhau mới tốt ngoạn chơi.” Hồng Tinh Huy cười lạnh, nhìn thấy bộ dáng Tần Phong lại vẫn muốn đánh tiếp, nhíu mày lui về sau một bước, khoát tay nói, “Tôi không phải là đối thủ của anh, anh nếu còn đánh tiếp đối với anh cũng không có gì hay ho. Anh đã nghĩ muốn nói chuyện, vậy thì đi qua nói chuyện chút.”
“Không giống!” Tần Phong lãnh xuy, trong lòng vẫn lại là không thoải mái.
Hồng Tinh Huy lúc này trong lòng cũng có chút hối hận, nhưng không hiểu sao lại lộ ra hưng phấn.
Vừa ngồi vào sôfa ở khu nghỉ ngơi, Hồng Tinh Huy một bên lau máu dính trên mặt một bên khiêu khích nhìn Tần Phong: “Anh hẳn là biết tôi hôm nay tới là muốn gặp Ôn Ngọc.”
Tần Phong lạnh lùng nhìn hắn, không nói chuyện.
Hồng Tinh Huy thấy không quen loại vẻ mặt này của anh, cảm thấy được chính mình bị coi như không có, trả thù nói: “Đứa bé trong bụng của cô ấy đến bây giờ đã hơn ba tháng. Hơn ba tháng trước…”
“Hồng Tinh Huy.” Tần Phong đột nhiên cắt ngang lời của hắn nói, khinh bỉ nhìn hắn, “Bảo bối của tôi nói rất đúng, cậu quả thật nên đến gặp bác sĩ khoa tâm thần. Nếu cậu không tìm được bác sĩ nào, tôi có thể giới thiệu một vị cho cậu, tuyệt đối là y thuật đệ nhất ở Bắc Kinh này.”