Chú À! Đừng Nên Thế! - Trần Mạc Tranh - Quyển 4 - Chương 607: Thiếu người dọn dẹp
Một đầu xe tải lao tới chui vào tường, bức tường hoàn hảo nháy mắt sụp đổ. Bụi đất bay lả tả rơi rụng đầy trời, thổi tới trên mặt người, mù mịt tầm mắt.
Trong lúc hoảng hốt, Tô Thi Thi chỉ cảm thấy chính mình rơi vào rồi một vòng tay ấm áp, bên tai vang lên tiếng Bùi Dịch trầm trầm trấn an.
“Đừng sợ.”
Tô Thi Thi ngẩng đầu, sửng sốt cực kỳ: “Anh như thế nào trở lại?”
Bùi Dịch mím môi không nói chuyện, chỉ nghĩ muốn gắt gao ôm cô. Giờ phút này, anh chỉ nghĩ muốn hung hăng đánh cô một trận, kêu cô ngoan ngoãn ở trong nhà không được ra ngoài chạy loạn.
Nhưng anh không nỡ.
Trong đầu anh đều là vừa rồi một màn kia, sau lưng kinh xuất toàn thân mồ hôi lạnh, cường lực khống chế mới không để cho chính mình phát run vô dụng như thế.
“Bùi Dịch, em… sai rồi.” Tô Thi Thi đọc hiểu cảm xúc trong mắt anh, muốn biện giải, sau cùng vẫn lại là trầm thấp nhận sai.
“Thi Thi cô không sao chứ?” Thím Vương chạy qua, sợ tới mức sắc mặt đã toàn bộ trắng bệch.
Bên cạnh, Đoàn Tĩnh Đồng đều nhanh dọa khóc, khẩn trương nhìn Tô Thi Thi: “Chị có muốn đi bệnh viện hay không?”
Bùi Dịch nhướng mày, lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu: “Người nào dạy em không lễ phép như vậy? Kêu chị dâu!”
Dứt lời, anh ôm Tô Thi Thi bên cạnh hướng trong viện đi đến.
Tô Thi Thi khóe miệng cong cong. Cô vốn cho rằng Bùi Dịch sẽ hướng Đoàn Tĩnh Đồng phát hỏa, nhưng hiển nhiên Bùi tiên sinh từ khi phải làm ba ba về sau, tính tình tốt lên rất nhiều.
Nhưng tính tình tốt tương đối, giáp mặt với vị Nhị thiếu gia Hỗ gia thiếu chút nữa đâm chết Tô Thi Thi khi đó, Bùi Dịch bình tĩnh làm cho người ta lông tơ dựng đứng.
Một vị Hỗ nhị thiếu nào đó bị mắc kẹt ở trong xe, lúc này chính đang tội nghiệp nhìn mấy người đi vào trong: “Cái kia… Có thể giúp tôi mở cửa một chút hay không?”
Hắn ra không được nha!
“Ngu ngốc!” Đoàn Tĩnh Đồng trợn trừng mắt, không rõ tên Nhị ca này của mình là giả vờ hay vẫn lại là thực ngốc như thế, vậy mà một cái vẻ xông lên tìm tai vạ.
Quả nhiên, nghe được tiếng của hắn, Bùi Dịch liền dừng bước.
Bùi Dịch xoay người, ánh mắt bình tĩnh nhìn qua, nhìn đến Hỗ Quân Nhạc ngồi ở đầu xe mặt tái xám, nhàn nhạt mở miệng: “Hỗ nhị thiếu đến nhà tôi tới cùng muốn làm cái gì?”
Hỗ Quân Nhạc tim đập mạnh, xem không hiểu thái độ Bùi Dịch lúc này , thành thật trả lời: “Tôi là đến đây nhận lỗi.”
“Nhận lỗi?” Bùi Dịch đánh giá một phen trong thùng xe tải chở đầy những hộp đồ gì đó, mặt không đổi sắc nói, “Hiện tại, cậu cần phải bồi thường cho chúng tôi thêm nhiều lễ vậy rồi.”
Anh nhìn lướt qua đoạn tường bị tông sập kia, ngữ khí càng lúc càng mờ nhạt: “Dùng tay cậu, đem tường hoàn nguyên. Đồng thời, cho cậu một cơ hội, có thể lựa chọn ở nơi này.”