Chờ Ngày Em Nhìn Thấy Anh - Đồ ăn sáng
Buổi sáng hôm ấy Bảo An tới trường trong tâm trạng khó hiểu, từ khi nghe chính miệng Quốc Hùng khẳng định thì cô lại có cảm giác rất kì lạ. Nói thật ra thì cô có một chút vui nhưng lại vô cùng lo lắng, cô không hiểu bản thân mình đang nghĩ gì nữa.
Vừa bước gần vào lớp thì bỗng phía sau có ai đó gọi cô.
-“Bảo An”
Bảo An tò mò quay lại và bất chợt nhìn thấy Quốc Hùng đang chạy nhanh về phía mình, cô bỗng thẫn thờ không biết làm sao, nhưng tim cô đang đập rất nhanh.
Quốc Hùng thừa hưởng được đôi chân dài nên rất nhanh chống đã chạy đến trước mặt cô.
-“Anh kêu em có gì không?”
-“Anh tôi, giờ thì anh em đổi cách xưng hô rồi à, có ý gì với anh hửm?”
Quốc Hùng nở một nụ cười vô cùng xấu xa làm cô chỉ muốn đấm cho anh một phát.
-“Hâm à, lớn tuổi hơn phải xưng hô vậy chứ”
-” Lúc trước em xưng anh và tôi còn gì, sao nào giải thích đi anh nghe”
Quốc Hùng vừa nói vừa cuối thấp xuống để nhìn cô, khoảng cách lúc này không phải là quá gần rồi chứ.
Bảo An không thấp nhưng vì Quốc Hùng quá cao thôi, cô ngại đỏ mặt mà lấy tay kéo mặt anh xích ra và quay mặt mình qua một bên.
-“Không muốn giải thích với kẻ đáng ghét như anh”
-“Ồ”
Quốc Hùng đưa cho Bảo An một ổ bánh mì và kèm theo một chai nước ép cam, Cô bất ngờ nên ngay người ra mà không biết phải làm sao.
-“Anh mua cho em hả?”
-“Ừ, ăn đi”
-“Không được đâu, chúng ta chưa thân tới mức mua đồ ăn sáng cho nhau chứ? người ta thấy thì kì lắm”
Bỗng nhiên tâm trạng Quốc Hùng trầm xuống anh không nói gì cả, Bảo An thấy lạ nên hỏi anh.
-“Anh sao vậy?”
-“Thân tới mức nào thì mới được mua đồ ăn sáng cho nhau?”
Bảo An cảm nhận rõ là lời nói của anh có chút tức giận, nhưng cô có nói sai ở đâu đâu chứ? Tại sao anh lại gắt gỏng với cô, Bảo An cảm thấy khó chịu.
-“Anh làm sao? Gắt gỏng với em là như thế nào?”
Người ngoài nhìn vào chắc sẽ tưởng họ là người yêu và đang cãi nhau, không khác chút nào. Chàng trai như quát cô người yêu và cô ấy thì đang giận dỗi, làm nũng.
Quốc Hùng nhìn xuống đất rồi lại nhìn lên cô, anh vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng ấy mà nói một lời như đang xin xỏ.
-“Anh không nên to tiếng với em, đừng giận anh có được không?”
Cô nhìn anh một cái rồi cũng không chấp anh nữa, vì cô với anh có là gì của nhau đâu mà yêu cầu anh nhẹ nhàng với mình.
-“Không giận”
-“Vậy thì em ăn đi, gần vào lớp rồi”
-“Có kì…”
Chưa cho cô nói xong anh liền cắt ngang lời cô nói.
-“Không kì gì cả, từ nay về sau đừng như vậy với anh nữa, anh không thích đâu”