Chẳng Cháy Hết (Thiêu Bất Tận) - Phiên ngoại 11: Sự thân thiện
Tôi và Thương Mục Kiêu đến ăn cơm ở nhà cô tôi, thấy Bắc Nham đang ở cùng họ. Tôi hỏi kỹ, hóa ra hai ngày trước ba tôi bị đau ruột thừa đột ngột cần phải nhập viện phẫu thuật, một mình mẹ tôi không thể quán xuyến hết được nên Bắc Nham được gửi đến nhà cô tôi ở tạm.
“Mổ mà cũng không nói cho cháu. Có vẻ như họ không nhận cháu là con nữa rồi.” Tôi nhận lấy bát từ dì tôi, lau khô từng cái một rồi đặt chúng vào tủ.
Sau khi ăn xong, Thẩm Lạc Vũ nhận được cuộc gọi, đi vào phòng ngủ giải quyết chuyện công việc. Bắc Nham và Thương Mục Kiêu ngồi trong phòng khách, một người làm bài tập về nhà còn một người chỉ làm bài tập về nhà, hòa thuận vui vẻ.
Vừa rửa bát cô tôi vừa nói: “Mẹ cháu mạnh miệng, tính tình thì ngoan cố, có phải cháu không biết đâu. Hồi đó cháu nhỏ đi học mẫu giáo, bố mẹ cháu bận việc, muốn để cháu cho bà ngoại giữ, nhưng bà ngoại cháu nói con gái gả chồng như nước đổ đi, bảo một là về đây ở rể hai là đi tìm mẹ chồng đi, làm mẹ cháu giận mấy năm cũng không liên lạc với nhà mẹ đẻ.”
“Về sau, nếu không phải bà ngoại bị bệnh, chú cháu với mấy người khác tới thuyết phục, phỏng chừng đến lúc bà ngoại đi hai mẹ con sẽ không hòa giải nổi.”
Chuyện này tôi có nghe ba mẹ tôi nói qua trước đây, cũng có lẽ vì điều này mà mẹ tôi và gia đình mẹ đẻ không thiết mấy, lúc tôi còn đi học còn có qua lại một chút, sau khi tôi xảy ra tai nạn cũng không thấy nhà bên đó có động tĩnh gì.
“Ba cháu nằm bệnh viện nào? Ngày mai cháu đến thăm.” Tôi hỏi.
Cô tôi quay đầu nhìn sang, vẻ mặt rạng rỡ vui sướng, dường như bà không ngờ rằng tôi sẽ chủ động nhắc đến chuyện đó.
“Được, được rồi, để cô cho cháu số giường bệnh.” Cô lau tay trên tạp dề rồi đi lấy điện thoại di động trong phòng khách.
Sau khi ngồi một lúc, chúng tôi dịch ra về. Bắc Nham tỏ ra rất níu kéo Thương Mục Kiêu, nếu không phải chỗ tôi thật sự không tiện, tôi còn nghi ngờ nó phải đòi về nhà tôi cho bằng được.
Trên đường về, tôi hơi bối rối hỏi Thương Mục Kiêu: “Tại sao Bắc Nham không bao giờ hỏi anh chỉ bài cho nó?”
Tuy chuyên ngành tôi học là triết, nhưng vẫn có thể làm được những bài toán của học sinh tiểu học chứ, nhưng Bắc Nham chưa bao giờ nghĩ đến việc nhờ tôi làm giúp bài tập, dù là trước đây hay bây giờ.
“Vì thầy giáo luôn tỏ vẻ lạnh lùng. Lần đầu tiên nói chuyện với em mặt anh không có biểu cảm gì luôn. Em còn tưởng anh ghét em.” Thương Mục Kiêu đang lái xe, nghe vậy cười đáp.
Lần đầu tiên nói chuyện?
Tôi nhớ lại lần đầu tiên nói chuyện với cậu, nhanh chóng nhớ lại những gì đang diễn ra.
“Em đang chơi điện thoại di động trong lớp.” Lại còn rất nhiều lần.
Cậu có vẻ không muốn nói thêm về chuyện này nên không trả lời câu hỏi: “Sau đó em đụng phải xe anh, mặt anh cũng lạnh lùng. Em nghĩ: Ồ, chắc thầy ta còn ghét mình nhiều hơn, kệ bà, mình cũng ghét thầy ta, huề.”