Chẳng Cháy Hết (Thiêu Bất Tận) - Chương 77: Niềm tự hào của tôi
“Thế giới này luôn có chỗ cho những người bất hạnh, nản lòng và buồn bã có thể nói và được lắng nghe. “
—
Buổi tối, Thương Vân Nhu gọi điện thoại hỏi tôi có ở nhà không, tôi liếc thấy Thương Mục Kiêu đang mệt mỏi đang ngủ, rón rén đóng cửa phòng khách.
“Cô định qua đây hay sao?” Tôi hỏi.
Đầu bên kia đột nhiên chuyển từ không gian yên tĩnh sang khá ồn ào, sau đó là tiếng đóng cửa nặng nề.
“Tôi dưới lầu rồi, mở cửa đi.”
Tôi sửng sốt, cúp điện thoại, đi tới mở cửa.
Được khoảng hai phút, thang máy dừng lại ở tầng mười một, cửa mở, Thương Vân Nhu chậm rãi bước ra ngoài.
Tôi đoán rằng cô ấy tới đây vì chuyện chiều nay, tôi nghiêng người sang mời cô ấy vào nhà nói chuyện.
Nhẹ nhàng đặt một cốc nước ấm lên bàn cà phê, tôi ngồi xuống một chiếc ghế sofa đơn khác nói: “Cô tự đến à?”
“Hải Dương đưa tôi đến đây, anh ấy đang đợi tôi bên dưới. Tôi nói vài lời rồi đi ngay, chúng tôi còn đi đón Linh Linh. Hôm nay con bé có buổi học piano.” Cô đưa mắt về cánh cửa phòng ngủ đã đóng, hỏi. “Nó thế nào?”
Tôi cũng nhìn qua nói: “Tinh thần hơi sa sút, ăn một chút rồi đi ngủ rồi.”
Lòng Đỏ Trứng dường như cũng cảm giác được cậu không vui, chỉ yên lặng nằm sát cậu ngủ trên giường.
“Chúng tôi … cuối cùng ba và tôi đã quyết định triển lãm bức tranh. Anh có thể giúp tôi nói cho Mục Tiêu biết.” Sau khi khóc rất nhiều lúc chiều, đôi mắt cô ấy vẫn còn hơi đỏ và sưng, không còn tinh thần nói chuyện sắc bén độc đoán mà đối đầu với tôi như mấy lần trước.
Không biết do đang chìm trong suy nghĩ hay đang bàng hoàng, Thương Vân Nhu không nói gì một lúc lâu.
Một lúc sau, cô đột nhiên nói: “Tôi phản đối việc hai người ở bên nhau, không phải chỉ để theo đuổi cái gọi là ‘bình thường’. Chăm sóc bệnh nhân quá mệt mỏi, tôi không muốn nó gặp phải những gì tôi đã gặp phải nữa.”
“Tôi không biết anh đã từng ở bên những bệnh nhân trầm cảm chưa, loại cảm giác đó … Bà ấy đau, anh còn đau hơn bà ấy. Bà ấy giống như một lỗ đen, hấp thụ tất cả ánh sáng, nhiệt độ, hy vọng và hạnh phúc … ” Cô lặng lẽ nói như vậy, bới nhặt những ký ức đẫm máu đó từ trong hồi ức.
“Khi bà không uống thuốc, chỉ một chuyện nhỏ sẽ làm cho bà trở nên cuồng loạn, suy sụp và khóc lớn. Tính tình bà sẽ trở nên rất xấu, bà tiếp tục vẽ nhưng luôn không hài lòng. Sau khi uống thuốc, bà bình tĩnh lại nhưng cũng cảm thấy tác dụng phụ của thuốc đã “tước đi” cảm hứng của bà, khiến bà không thể vẽ được. Vì thế bà ấy đã vứt bỏ tất cả các loại thuốc, không tiếp thu trị liệu, điều này đã trở thành một thảm họa.”
“Để bà ấy uống thuốc, tôi và bố chỉ có thể lén thêm thuốc vào thức ăn cho bà. Nhưng một khi bà phát hiện ra thì lại là một tai họa khác. Mọi người đừng hòng được yên.” Cô ấy thở dài nhẹ nhàng, quay sang tôi nói, “Lần cuối Mục Kiêu té xe, là do mưa đúng không? Nó có nói với anh tại sao nó ghét mưa không.”