Chẳng Cháy Hết (Thiêu Bất Tận) - Chương 7: Lại còn đấm vào mặt
Cậu ta chỉ đứng đó, nhìn tôi mà không nói gì
—
Thương Vân Nhu rất ngạc nhiên: “Anh biết em trai tôi à? Tôi biết anh là giáo viên của đại học Thanh Loan, nhưng em tôi học khoa tài chính, thấy trường lớn lắm nên tôi tưởng anh không biết nó.”
Cô gái này thực sự là chị của Thương Mục Kiêu…
Sự trùng hợp đáng kinh ngạc này khiến tôi á khẩu không biết nói gì. Đúng vậy, trường học lớn như vậy, tại sao tôi lại cứ phải dính đến Thương Mục Kiêu? Tôi thực sự muốn biết lắm.
Tôi nhìn những đường nét trên khuôn mặt thanh tú của Thương Vân Nhu, một lần nữa than thở về sự kỳ diệu của bộ gen con người.
Cô ấy không giống Thương Lộc, cả hình dáng mặt và ngũ quan đều không giống, nhưng cô ấy có chút giống Thương Mục Kiêu. Tôi nghĩ có lẽ là vì Thương Mục Kiêu giống cả cha và mẹ, mà Thương Vân Nhu chỉ giống mỗi mình mẹ.
Vậy thì, mẹ của hai chị em này cũng là một người đẹp tuyệt trần đó.
“Tôi dạy triết học ở trường, em trai cô đăng ký khóa học tự chọn của tôi.” Tôi nói.
Thương Vân Nhu đã hiểu.
“À hóa ra là như thế. Không biết Mục Kiêu trong trường học có tốt không? Tôi cách nó mười tuổi. Khi chúng tôi còn nhỏ, mẹ chúng tôi… sức khỏe không tốt, còn bố thì bận bịu công việc, chỉ có tôi quan tâm đến em trai của nhiều, nên cũng sinh ra cưng chiều nó quá mức.” Dĩ nhiên, làm chị ắt cũng biết tính khí của Thương Mục Kiêu tệ như thế nào. Khi nói đến đứa em trai này, vẻ mặt cô thoáng lo lắng. “Nó làm gì cũng chẳng biết đúng sai, luôn làm tôi đau đầu”.
Nghĩ đến những lời Thương Mục Kiêu nói khi tham gia nhóm hỗ trợ, tôi nghĩ đứng đầu trong danh sách “những điều em trai làm đau đầu” của cô ấy ắt hẳn là việc cậu ta không chấp nhận người yêu của mình.
“Tôi không tiếp xúc nhiều với cậu ấy lắm. Nếu cô muốn biết thành tích của cậu ấy ở trường, tôi có thể hỏi mấy giảng viên khoa tài chính cho cô.”
Thương Vân Nhu vội vàng xua tay nói: “Không, không cần đâu, tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi, anh đừng quan tâm.”
Liếc nhìn Dương Hải Dương đối diện đang có vẻ cười khinh miệt, cậu ấy luôn có biểu hiện này kể từ khi nhắc đến Thương Mục Kiêu, nhưng chỉ ngồi bên cạnh yên lặng không xen vào. Dựa trên những hiểu biết của tôi về cậu ấy, nếu Thương Vân Nhu không ngồi đây, khá là chắc kèo cậu ấy sẽ phun ra một loạt những câu từ phỉ nhổ, hung hăng công kích cái con chó con Thương Mục Kiêu luôn chọc người ghét bỏ kia.
Tôi không đề cập đến nhóm hỗ trợ tâm lý, thứ nhất là tôi không muốn Thương Vân Nhu nghĩ rằng tôi có bất kỳ vấn đề tâm lý nào ngay lần đầu tiên gặp mặt. Thứ hai, nhân vật chính của ngày hôm nay dù gì vẫn là Thương Vân Nhu và Dương Hải Dương, bàn tán chuyện của người khác vào cũng không thích hợp.
Người phục vụ lần lượt dọn các món ăn ra, mọi người không còn bàn luận về Thương Mục Kiêu nữa, bắt đầu nói về một số đề tài thoải mái thú vị hơn.