Chẳng Cháy Hết (Thiêu Bất Tận) - Chương 69: Thật là trùng hợp
Cái chết của thể xác không phải là cái chết, cái chết của linh hồn mới chính là cái chết thực sự.
—
Thương Mục Kiêu đến tận đêm khuya mới thức dậy, lúc đó lý trí và cảm tính của tôi đang chiến đấu dữ dội với nhau trong tâm trí.
Lý trí nói: “Đừng quá coi trọng mọi thứ. Hôm nay chỉ là một vụ tai nạn. Ngày nào trên thế giới đều có rất nhiều vụ tai nạn. Không trở thành tay đua có chắc sẽ ổn trăm phần trăm không?”
Cảm tính vặn lại: “Trên đời có rất nhiều tai nạn, nhưng xác suất gặp tai nạn ở những nghề nguy hiểm luôn cao hơn so với những nghề bình thường. Mi không thể phủ nhận điều này.”
“Điều đó không nhất thiết. Có bao nhiêu tay đua đã chết trong cuộc đua đâu? Xác suất rất nhỏ, an toàn hơn nhiều so với hầu hết các nghề nghiệp trên thế giới này.”
“Tay đua trên thế giới có bao nhiêu người? Cứ một trăm người có một người bị tai nạn đã là 1% rồi. Như vậy chưa đủ sao?”
“Chẳng lẽ mi vì một lần sặc nước mà không uống nước nữa à?”
Cảm tính đã đè bẹp lý trí.
“Anh đang nghĩ gì vậy?”
Tôi đột nhiên sực tỉnh.
Thương Mục Kiêu không biết tỉnh lại khi nào, giơ tay cầm kim châm, chạm vào khóe môi tôi: “Thật nghiêm túc.”
Tôi sững sờ nhìn Thương Mục Kiêu, cẩn thận nắm tay cậu, hỏi cậu có khát hay đói không.
Cậu vẫn tái nhợt, nói chuyện rất yếu: “Có hơi đói bụng.”
Có một gian để thức ăn trong phòng bệnh với lò vi sóng và tủ lạnh. Tôi sợ nửa đêm đói bụng không có gì ăn, lúc nãy đã cố ý mua cháo thanh đạm cất trong tủ lạnh, chỉ cần lấy ra hâm nóng là xong.
Đặt cái gối của Thương Mục Kiêu lên, tôi bảo cậu đợi một lát rồi tự mình hâm cháo.
Khi lò vi sóng khởi động, sự bình tĩnh tôi cố gắng duy trì suốt đêm đột nhiên sụp đổ không báo trước.
Tôi từ từ cúi người, áp trán vào mặt bàn lạnh lẽo, nước mắt trào ra không kìm được, chảy ào ào trên khóe mắt.
Ngón tay nắm chặt mặt bàn bằng đá cẩm thạch, móng tay đau nhức. Tôi cắn chặt răng, cẩn thận không phát ra âm thanh nào, cho đến khi cảm xúc hỗn loạn kia được trút bỏ hết.
Lò vi sóng “ding” lên, cháo đã nóng, lúc thả lỏng khớp hàm, tôi thực sự nếm được mùi máu tanh trong miệng.
Có bồn rửa mặt bên cạnh, tôi tiện thể rửa mặt súc miệng. Tôi vừa nhìn mình trong gương vừa lấy khăn giấy lau mặt, ngoại trừ đôi mắt bị đỏ cũng sẽ không nhìn thấy gì nếu không nhìn kỹ.
Vứt khăn giấy vào thùng rác, tôi lấy bát cháo ấm trong lò vi sóng ra, quay trở lại với Thương Mục Kiêu, mở khay bàn, đặt cháo lên trên rồi để cậu tự ăn.
Cậu có vẻ thật sự rất đói, múc hai muỗng, thấy chậm quá thế là bưng chén cháo lên húp luôn.
Ăn xong, cậu xoa bụng hài lòng, cầm lấy cốc nước ấm tôi đưa qua uống vài hớp, chợt liếc đến tôi, động tác khựng lại, đặt cốc xuống hỏi: “Sao tóc ướt vậy?