Chẳng Cháy Hết (Thiêu Bất Tận) - Chương 45: Giấy vay nợ, viết đi
Trái tim tôi giống như một con hàu, miệng cọp gan thỏ.
—
Học kỳ hai bắt đầu đúng như dự kiến, Thương Mục Kiêu không có động tĩnh gì, gần như khiến tôi quên mất sự tồn tại của cậu cho đến khi… cậu lại xuất hiện trong lớp tự chọn.
Cậu thực sự đã chọn lớp của tôi một lần nữa, mà tôi lại không biết gì về chuyện này cả.
Lần này không có Doãn Nặc và Chu Ngôn Nghị bên cạnh, chỉ có mình cậu đến lớp, tôi đánh mắt sang kiểm tra danh sách sinh viên kiểm tra lại, đúng là chỉ có cậu chọn môn học tự chọn của tôi trong học kỳ này.
Vụ này là sao đây? Vì học kỳ trước tôi đánh rớt cậu, nên cậu quyết định đứng dậy từ nơi ngã xuống, nỗ lực bền bỉ quyết tâm lấy được tín chỉ từ tôi sao?
Tôi tâm phiền ý loạn, cả tiết dạy chỉ chăm chú vào màn hình powerpoint giảng bài, không thèm nhìn xuống lớp.
Nhưng ngay cả khi như vậy, tôi vẫn có thể cảm nhận rõ ràng Thương Mục Kiêu đang nhìn tôi chằm chằm – ánh nhìn hung hãn, chạm vào da thịt còn làm cho người ta ẩn ẩn đau rát.
Sau bài giảng, tôi để Dư Hỉ Hỉ trả lời các câu hỏi của sinh viên, còn mình ôm giáo trình nhanh chóng rời khỏi lớp học.
Dọc đường đi tôi ngó trái ngó phải vẫn không thấy Thương Mục Kiêu bám đuôi tôi, thấp thỏm một đường về đến văn phòng, tôi mới tạm thời thả lỏng người, đặt giáo trình trên tay xuống, tự mình rót một tách trà nóng.
Hay khóa cửa lại đi, nếu Thương Mục Kiêu đến tìm, chỉ cần giả bộ đi vắng … Ánh mắt tôi quét về phía cửa phòng làm việc, nhưng còn chưa kịp làm gì, cánh cửa đã từ từ mở ra.
“Thầy à, làm gì mà vội vàng vậy?” Thương Mục Kiêu từ bên ngoài bước vào, mang theo ý cười nhưng cũng kèm theo ý gặng hỏi ác liệt.
Tay tôi run lên, làm đổ trà lên quần, vì tôi không cảm thấy đau đớn nên mất vài giây sau tôi nghĩ đến việc tìm một chiếc khăn giấy để lau nước.
Tôi luống cuống tay chân tìm khăn giấy, Thương Mục Kiêu tiện tay đóng cửa lại, dáng người cao gần 1 mét 9 dựa vào cửa, giống như một ngọn núi sừng sững lấp kín cửa ra.
“Đã một tuần rồi, tiền đâu?”
Bây giờ nghe thấy từ “tiền” là tôi lại giống như Tôn Ngộ Không bị niệm Khẩn Cô nhi Chú, đầu tự nhiên đau như búa bổ.
Một tuần trước, Thương Mục Kiêu đột nhiên chặn tôi lại, nói cậu đổi ý, muốn lấy lại những thứ của mình, tất cả mọi thứ.
Nghĩ bằng đầu gối cũng biết, cậu ta không thể muốn tôi trả lại đống thủy tinh vỡ, “tất cả” của cậu dĩ nhiên là gồm cả đài kính Celestron kia. Điều này làm tôi thật phiền lòng. Kính viễn vọng đã bán, tiền đã chuyển cho Lư Nguyệt, còn cái gì mà trả lại đâu?
“Sao thế, khó xử à?” Thương Mục Kiêu truy vấn.
Đâu chỉ là khó xử?
Đêm đông giá rét, bên đường còn có tuyết rơi chưa kịp tan, tôi thở ra sương trắng nói thật: “Anh tưởng em không cần nữa nên đã bán kính viễn vọng rồi .. “