Chẳng Cháy Hết (Thiêu Bất Tận) - Chương 33: Thủy triều đen kịt đã rút đi
“Tình yêu thật tuyệt vời, cũng lại quá khủng khiếp. Nó khiến tôi không còn là tôi nữa, biến tôi thành một tôi mới toanh, một tôi xa lạ.”
—
Nửa tiếng sau giao hàng nhanh của Thương Mục Kiêu mới đến, vẫn là cơm chưng thịt mà tôi đã đặt ở tiệm thịt sấy lần trước. Tiếc là đã hơi lạnh, nhưng tôi cũng không có hứng ăn, ăn một lúc cảm thấy hơi nghẹn nên tôi dứt khoát buông đũa, tiếp tục lên giường đi ngủ.
Hết một buổi chiều nghỉ ngơi, cơn sốt không giảm đi, nhưng cũng không tăng lên, chỉ là cảm giác nhức nhối trên người thật khó chịu, khiến người ta trằn trọc, nghiêng qua nghiêng lại mãi không ngủ được.
Không biết ngày mai có tốt hay không. Nếu không ổn tôi phải xin nghỉ phép.
Lại ngay lúc đang kết thúc học kỳ, mọi người đều rất bận rộn. Nếu vì tôi mà công việc của mọi người bị trì hoãn thì thật tệ …
Lơ mơ ngủ không biết đã bao lâu, tôi mơ hồ nghe thấy bên ngoài có người mở cửa.
Tôi cố gắng gượng dậy, nhưng cơ thể lại mềm oặt thậm chí không còn sức để đứng dậy bật đèn. Nghe kỹ lại thì thấy mấy tiếng động bên ngoài không còn nữa, không biết là đang mơ hay là ảo giác.
Mí mắt nặng trĩu, tôi nhắm mắt lại dần dần đi vào giấc ngủ. Đột nhiên, một cơn gió lạnh tràn vào phòng ngủ, tôi rùng mình, mở mắt ra, mơ hồ thấy một bóng người cao lớn đang đứng ngoài cửa.
“Thầy, mới chín giờ đã đi ngủ rồi? Sao hôm nay ngủ sớm vậy.”
Cùng với giọng nói của Thương Mục Kiêu, đèn trong phòng đột nhiên sáng lên khiến tôi rất khó chịu, cau mày vùi mặt vào chăn.
“Hôm nay, hôm nay anh mệt quá …” Tôi khàn giọng nói.
Thương Mục Kiêu im lặng một lúc rồi bước đến bên giường, luồn tay qua khe hở.
Bàn tay cậu vẫn mang theo cái lạnh bên ngoài như mọi ngày, bình thường tôi sẽ cảm thấy hơi lạnh, nhưng hôm nay lại thật đúng lúc khiến người ta muốn dán sát vào để hạ nhiệt độ lên cao đến cháy cả não của mình.
Cách lớp chăn, dường như nghe thấy Thương Mục Kiêu “chậc” một tiếng. Tôi vô thức run rẩy, không dám cọ lên tay cậu tiếp.
“Anh bị sốt đấy có biết không vậy?” Nhiệt độ thoải mái trên trán rời đi, tiếp theo đó lớp chăn bông bị xốc mạnh lên.
Tôi nheo mắt, chậm rãi điều chỉnh ánh sáng rồi vuốt trán: “Biết rồi, chỉ là sốt nhẹ thôi. Ngủ một giấc là sẽ ổn, không có vấn đề gì lớn.”
Thương Mục Kiêu nhìn tôi một lúc lâu rồi xoay người rời đi, mấy phút sau cậu quay lại, trên tay cầm một cốc nước ấm.
Cậu đỡ tôi dậy, bón tôi uống nước, tôi uống được hai ngụm thì không muốn uống nữa, quay mặt đi chỗ khác.
“Môi khô thế này, lại còn đổ mồ hôi nhiều, sao không uống thêm?” Cậu vuốt vuốt tóc mái tôi, đầu ngón tay để lại những dấu vết ngứa ran trên sườn mặt.
Tôi kìm nén cơn xúc động, lắc đầu: “Không cần, anh không khát.”
Không khát là giả, nhưng khi nghĩ đến việc thừa nhận bản thân không còn một chút sức lực nào để đi ra ngoài, tôi thà nói dối một chút.