Chẳng Cháy Hết (Thiêu Bất Tận) - Chương 2: Chó con thích cắn bậy
Kẻ ngạo mạn luôn cho rằng mình có thể thống trị thế giới nhờ nhan sắc.
—
“Em còn tưởng chiếc xe phía trước có bệnh gì mà sao đi chậm vậy, đến cả ông già còn đi nhanh hơn… hóa ra là thầy à.” Thương Mục Kiêu rũ mắt xuống, lộ ra vẻ chán chường: “Lần sau thầy nên gắn cái bảng đi, đỡ cho người khác hiểu lầm.”
Tôi ngẩn ra, chưa hiểu cậu ta đang muốn bảo tôi gắn bảng gì, rồi cẩn thận ngẫm lại câu trước, chợt nhận ra cậu ta đang yêu cầu tôi gắn bảng thông báo đại loại như “Chủ xe là người khuyết tật” hay “Chủ xe có bệnh”.
Có lẽ cậu ta cũng không có ý kỳ thị tôi nhưng nó thật sự khiến tôi thấy khó chịu. Tôi chỉ chú ý an toàn thôi, vốn không hề liên quan đến việc khuyết tật hay không, dù không bị khuyết tật thì tôi cũng sẽ lái xe cẩn thận như vậy.
“Thật ngại quá…”
Nén lại cảm giác khó chịu, tôi giải thích với Thương Mục Kiêu là vì vừa rồi tránh con mèo hoang chạy qua nên tôi mới thắng gấp. Thương Mục Kiêu nghe xong chỉ khẽ gật đầu, trông cũng chẳng có vẻ gì là hứng thú với nguyên nhân sự việc, thẳng thắn bày tỏ nếu là cậu ta tông thì mọi trách nhiệm đều là của cậu ta.
“Có tông hỏng xe không?” Tôi hỏi.
“Của em vẫn ổn, chỉ tróc miếng sơn thôi, còn của thầy thì… khá là nghiêm trọng đấy.” Thương Mục Kiêu kẹp mũ bảo hiểm dưới cánh tay, lôi điện thoại ra nhìn, không biết đang gửi tin nhắn cho ai.
Qua mấy giây sau, chuông điện thoại bỗng reo lên, cậu ta lập tức bắt máy, nét mặt vốn đang mất kiên nhẫn đột nhiên trở nên dịu dàng đến đáng sợ.
“Chị… Chỉ là sự cố nhỏ thôi, không có gì đâu… Em biết, em sẽ cẩn thận mà… Bánh ngọt chị muốn ăn em có mua rồi, chị chờ một lát nha…”
Nhìn gần mới thấy, trên tai phải của cậu ta có bấm lỗ, đeo một chiếc bông tai bằng một loại đá quý màu đen rất bé (*). Hơi nhích lên chút còn có nốt ruồi nhỏ, không chú ý sẽ cho rằng cậu ta bấm hai lỗ.
Tôi nhớ Thương Lộc cũng có một nốt ruồi đúng ngay vị trí đó, trước kia tôi vô cùng thích nốt ruồi này, cảm thấy rất có “khí chất”.
Gen di truyền cũng thần kỳ thật, đến cả chuyện này cũng giống nhau được.
Sau xe dần xếp thành hàng dài, không ngừng bóp còi inh ỏi, sự cố của chúng tôi đã bắt đầu gây hỗn loạn, nếu cứ tiếp tục chỉ e là cảnh sát cũng phải đến mất.
“Thế này…” Tôi vừa định nói chi bằng chạy đến chỗ nào đó rộng rãi tí rồi bàn bạc thì Thương Mục Kiêu đã cúp máy, đưa tay về phía tôi.
Tôi thắc mắc nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trước mặt, không hiểu ý của cậu ta cho lắm.
“Cho em số điện thoại của thầy.” Cậu ta nói, “Em sẽ bảo người đại diện bên bảo hiểm liên lạc lại với thầy.”