Chắn Gió - Chương 6: Tán Hưng theo cách của Anh
Lớp 12A5 mỗi tuần bốc thăm đổi chỗ một lần, nhưng chuyện này không liên quan đến Tĩnh Anh lắm. Bởi nó được “đặt cách” tự do chọn lựa ba bàn đầu với sáu vị trí đắc địa.
Nay thích thì bàn đầu gần giáo viên, mai chán thì bàn đầu chính giữa bảng, nản thì bàn đầu gần cửa ra vào. Sáng ngồi trong chiều ngồi ngoài cũng không ai bảo gì nó.
Tĩnh Anh nhanh nhẹn ôm balo chuyển ra bàn đầu gần cửa chính trong lòng đầy phấn khởi. Lạy chúa được xếp ngồi cùng Hưng. Mối lương duyên này có trời cao ủng hộ.
– Kể ra lớp mình có 2 trường hợp đặc biệt phết nhỉ. Lạ thay thế sự đời người, một người không ai muốn ngồi cùng, cùng một người ai cũng muốn, ngồi cùng nhau. – Thanh Tùng chống tay nhìn quanh lớp.
Minh Ngọc quay xuống trả bút: Ngọc trả Tùng tẩy nhé. Cảm ơn Tùng.
Thanh Tùng đỡ lấy cây bút, cười híp cả mắt: “Ngọc dùng hết mực trả cũng được mò.”
Minh Ngọc nhìn Tùng rồi nhìn quanh lớp một lượt: “Tùng nói trong lớp mình có trường hợp nào đặt biệt?”
Tùng một tay vồ lấy tay Ngọc, một tay liên tục tạo một nửa trái tim đủ kích cỡ từ lớn đến nhỏ: “Trong lớp còn – trường hợp nào – đặc biệt bằng – hai đứa mình (kết thúc bằng trái tim được tạo bởi ngón trỏ)”. Không biết phải dữ trong lòng việc thầm thương Ngọc đến bao giờ, khi đủ can đảm Tùng sẽ ngỏ lời. Những suy nghĩ trong lòng dồn nén làm ánh mắt cận ấy đượm buồn.
– Thôi nếu Ngọc dùng hết mực Ngọc sẽ trả Tùng hẳn một cây bút mới luôn.
Tùng chu cái mỏ của nó lên, thì thầm phát ra tiếng: “Love you, my baby girl.”
Ngọc cười ngây ngốc rụt tay lại quay ngoắt lên: “Ai không muốn ngồi cùng, muốn ai ngồi cùng nhỉ?”
Mệt ghê á, nhỏ Tĩnh Anh ngồi ngay trên quay xuống nhìn hai con lệch sóng tán nhau não cả ruột. Trong tay còn đang nắm chặt lá thư tình nó dành cả buổi tối viết cho Hưng, nỡ ngủ quên một lúc mà nhãi ướt hết bức thư nó viết cho Hưng, thế mà dòng chữ chửi Hưng thì còn. Nó lại hận đời chửi thầm trong lòng.
Mang tiếng đã từng yêu đương 3 năm mà thư tình viết không nổi. Thế quái nào mà ngày đó có người yêu nhỉ. Tĩnh Anh nắm tóc, vắt óc suy nghĩ. Ký ức xưa cũ tưởng chừng bị lãng quên lại ùa về trong tâm trí nó, từng chút một hiện ra rõ nét.
(Khi ấy là hồi cấp Hai)
Khi đó nó đang gật gù trong lớp thì bị ai đó ném cục giấy vo tròn giữa mặt.
Nó nhảy dựng lên, hét: “Ai?” Thầy dạy Toán cùng cả lớp dồn ánh mắt khó hiểu về phía Tĩnh Anh.
– Tĩnh Anh “Ai” làm sao hả em?
Ai gì nhỉ. Aibara hay gì trời. Mau thở đi Tĩnh Anh. À quên mau nghĩ, mau nghĩ. Nó đảo mắt mình xung quanh đi tìm thứ để bám víu cuộc đời nó. Lướt qua mặt thầy, dừng trước bảng đen, đập vào mắt nó chữ Pitago to tổ trảng.
Cuối cùng nó thở thật, thở ra một câu khẳng định đầy nhục nhã.
“Aibara tìm ra Pitago.”