Chắn Gió - Chương 5: Hưng ơi! Mày phải lấy tao thôi.
Nhờ phao cứu trợ khẩn cấp của Hưng, Tĩnh Anh làm được 5 điểm bài kiểm tra lại môn Lịch sử. Thật ra nó cũng muốn cố gắng học hành đàng hoàng, nhưng mà học ngu nó ăn vào máu rồi sao ấy. Tĩnh Anh cố lắm mà học vẫn không vào, nhất là môn Toán. Nhìn bảng điểm quẩn quanh 3,4,5,6 tự thấy nản lòng. Cứ cái đà này mai sau tính toán không nổi chỉ có cạp đất ăn.
Chẳng lẽ không có cách nào khác ngoài phải cố gắng học cho giỏi sao? Hay bảo bố đút tiền nhỉ. Không được, không được, học là phải tự sức, thi thoảng chép bài bạn, nhất định không dùng tiền.
Tĩnh Anh ngồi ngẩn người ra dưới gốc cây trên sân trường. Tình cờ cửa sổ phòng máy trên tầng 3 nhà C hé mở. Là Trí Hưng, cậu ta mở cửa đón chút gió trời, vừa tầm thuận mắt nhìn xuống thấy Tĩnh Anh đang gãi đầu gãi cổ như nghiện.
Hưng đột nhiên tò mò không biết IQ của Tĩnh Anh hiện tại là bao nhiêu mà trong khi trường cả chục cái gốc cây vị trí thiên thời địa lợi không ngồi, lại đi chọn đúng gốc cái cây hoa sữa sát nhà vệ sinh.
Nhỏ này chắc chắn không phải ngu, chắc chắn nó có dụng ý gì đó.
– Tiểu cô nương kia, cớ làm sao lại hưởng gió mát cạnh hố tiêu? – Trí Hưng từ xa bước đến, cất lời hỏi thăm.
Gì chứ diễn tiểu phẩm thì Tĩnh Anh nhập vai nhanh lắm.
– Bần tăng ngồi đợi thí chủ.
– Tu à mà bần tăng? – Trí Hưng một câu xé tung cái tiểu phẩm.
– Ơ mày ơi?
Tiểu phẩm đến đây là kết thúc, nhưng kiếp nạn mới bắt đầu. Hưng lùi xa ba bước. Cậu ta biết câu “Ơ mày ơi?” của con nhỏ Tĩnh Anh vô cùng nguy hiểm. Mỗi khi được thốt lên là y rằng nó có sáng kiến táo bạo hoặc sắp đưa ra quyết định gì đó đi vào lòng đất.
– Hưng ơi! Mày phải lấy tao thôi.
Thấy chưa, chết mẹ rồi. Với tình huống khó đỡ này Hưng vẫn sử dụng khuôn mặt đẹp trai sáng láng, luôn luôn tươi cười thường ngày của mình, đáp: “Con dở. Cút.”
– Tại sao?
– Bê đê má.
Tĩnh Anh đứng phắt dậy: “Mày lừa tao, mày có bê đê đâu.”
Nó điên rồi. Đôi lúc phát ngôn nghe có vẻ có tư duy phết đấy. Nhưng Hưng nhất quyết không chịu thua.
– Bê đê kín má ơi. Chứ mê trai thấy mẹ nè.
Tĩnh Anh tiến lại gần sát vào mặt Hưng nhìn chằm chằm. Hưng búng trán nhỏ, đẩy ra.
– Không đỏ mặt đỏ mũi gì đâu, khỏi nhìn tao, cái con nhỏ bánh bèo này.
– Tại sao nhỉ? – Tĩnh Anh thắc mắc.
Hưng điệu điệu, ngón tay chụm lại như đóa hoa lan, nhẹ vuốt một đường qua tai.
– Nói rồi, bê đê mà má. Nhỏ bánh bèo này thấy ghét. Lên phòng máy ngắm tiếp anh Tine và anh Sarawat đây. Má ơi có khi bỏ du học Úc sang Thái học thôi chứ bé chịu hông nổi. Muốn đẻ con con các anh quá, các anh ơi đợi bé.
“….” Tĩnh Anh như bị điện giật, da gà nổi khắp người. Nhận cơ hội Hưng cũng lẩn mất. Thật ra chuyện gì cũng có nguyên do của nó… Tối hôm trước khi xảy ra vụ việc trên…