Chắn Gió - Chương 12: Tớ sẽ suy nghĩ mất
– Alohaaaa ~ Merry Christmassssss.
– Sắp hết này 25 rồi má ơi, nhưng không sao vẫn chúc Giáng sinh vui vẻ, thấy cây thông noel nhà tao đẹp không? – Tĩnh Anh khoe với Quỳnh cây thông noel cả nhà nó cùng nhau ngồi trang trí, khoe cả quà Giáng sinh là chiếc Apple Watch đời mới nhất. Bị thu điện thoại nên đây mà món quà có ý nghĩa lớn với Tĩnh Anh. Bởi vì điện thoại đã bị thu nên nó đang nói chuyện với Như Quỳnh bằng điện thoại của bố.
Như Quỳnh để ý rồi nhưng không thấy cái vòng tay nó tặng nhỏ làm quà Giáng sinh, đang định hỏi thì Tĩnh Anh đưa tay ra khoe. Vòng bạn yêu tặng đeo tay trái, đeo tay phải viết chữ không nổi đành đổi tay.
Mày có đội mũ tao tặng không đấy? – Nó cũng có quà cho Như Quỳnh.
– Bạn khùng, ở trong nhà đội mũ làm chi. Đây bạn yêu nó luôn luôn ở cạnh tui. – Quỳnh lấy mũ ra đội kheo với Tĩnh Anh, chợt nhớ đến Hưng liền hỏi: “Chúc Hưng chưa?”
– Nó chặn tao rồi. – Tĩnh Anh thản nhiên trả lời.
Như Quỳnh thúc giục: “Chặn thì đến nhà, ơ hay?”
– Hưng nó chả quan tâm Giáng Sinh, dáng đẹp đâu. – Tĩnh Anh phủi phủi tay.
“Mày quên hay là không biết vậy? Nay sinh nhật Hưng mà.” – Như Quỳnh giọng nghiêm trọng.
Tĩnh Anh như chết lặng nó không nhớ. Tại sao nó không nhớ gì vậy? Nó đứng đờ người một lúc, rồi cũng thoát khỏi dòng suy nghĩ sau tiếng gọi của Như Quỳnh.
Tĩnh Anh chạy vội đi lấy cái áo khoác. Vẫn giữ cuộc gọi, khi trong thang máy tín hiệu kém, nó nghĩ hay thôi. Hưng có bạn gái rồi tặng làm gì, nhưng lại nhớ ra Diệu Anh cả ngày này không đăng một tin nào trên trang cá nhân mà liên quan đến thằng Hưng cả, hay là không biết sinh nhật người yêu.
Giờ này tiệm bánh đóng cửa hết rồi, mua gì đây? Nó vào thang máy nhấn xuống tầng hầm.
– Thế nhé, tao sang nhà Hưng đây, gọi điện không tập trung lái xe được.
Nó đi mãi, đi qua con phố lung linh ánh đèn đường, nơi người xe đông đúc. Đi dần sâu vào ngõ nhỏ không một bóng đèn đường, hiu hắn nhà xe thưa thớt. Tĩnh Anh thấy rồi ngôi nhà cuối ngõ, ôm ấy bòng đèn le lói là một cây bàng to. Nghe loáng thoáng tiếng người nói chuyện, nó reo thầm trong lòng may quá nhà Hưng vẫn chưa đi ngủ.
Tĩnh Anh lao đến cổng gỗ cũ kĩ gõ nhẹ.
*Rầm
Hai cánh cổng đổ xuống, nhào thẳng vào trong sân. Tĩnh Anh ngơ người, mọi người ngồi quây quần trong sân trước đống lửa ai nấy cũng tròn mắt trông ra ngoài cổng.
Bé gái chạy từ trong nhà chạy ra, tiến lên trước ngó nghiêng nhìn thật chăm chú xem là ai.
Tĩnh Anh theo phản xạ lùi lại ba bước. Nó cứ nghĩ cả nhà ở chung trong một khu đất rộng, nghèo nhưng cũng là nhà gạch, mái hoa. Nhưng hiện ra trước mắt chẳng giống cái nhà mà giống một căn phòng nhỏ được chắp vá xung quanh những mảnh lều tạm bợ.
Mọi người trong nhà loay hoay nhìn nhau, đếm sơ sơ cũng 50 người, chẳng biết phải không thấy đông đông. Tĩnh Anh không bước vào, họ cũng chẳng giám tiến tới mời chào. Cứ cúi cúi chào chào, tiến tiến lùi lùi ở bên ngoài.