Chắn Gió - Chương 11: Trại thương điên 12A5
Lớp 12A5 những ngày sát kì thi cuối học kì 1.
Đấng trên cao lúc này là Đoàn Trí Hưng chắc đang ngồi cười đắc ý lắm. Cuộc đua chọn lọc tự nhiên do hắn tạo ra đang quá khắc nghiệt đối với toàn bộ thành viên của lớp 12A5. Họ đã có những triệu chứng ban đầu của bệnh rối loạn tâm lý cụ thể là bệnh thần kinh.
Lớp trưởng Thanh Tùng không còn là cậu bé ngây ngốc tin vào tình yêu của ngày xưa nữa. Giờ đây cậu đã biến thành chàng trai đang nhú có tâm thần bất ổn. Lớp trưởng thân yêu cứ mon men bám víu mấy khung cửa sổ, hắn trèo lên trèo xuống, “xôi da bỏng thịt” mắt trợn trắng không hiểu tại sao giảng mãi mà thằng Phong Cận làm văn kiểu gì từ 4 lên 3.
Thanh Tùng ngẫm nghĩ vuốt con mèo là cái đầu gối và đan len bằng hai ngón tay chỏ. Hắn đột nhiên bật khóc ấm ức: “Thật tình hết thuốc chữa rồi, quá đáng tiếc cho một thế hệ. Không cứu nổi, không cứu nổi.”
Hồng Bắp (Ngô Thanh Hường), cái tên này được nhắc đến quả là đáng tiếc, được ví như thế hệ đàn anh đàn chị trong làng ăn uống, vậy mà cô ấy cũng đã gục ngã một cách thảm hại. Sau khi kết thúc lớp tiếng Anh của Diệu Anh bệnh tình của Hồng Bắp ngày một nghiêm trọng.
Một buổi trưa tự ôn tập ở thư viện cả lớp 12A5 bàng hoàng khi phát hiện ra nàng “Kinh of Food” này bất ngờ mua cơm về ăn trưa nhưng lại đi đóng cửa sổ kéo rèm và bật đèn học lên soi từng hạt cơm để ăn.
Diệu Anh có lỡ hỏi cậu ổn không? Hồng Bắp liền trả lời: “Ánh sáng Mặt Trời không đủ ánh sáng, phải bật đèn trong bóng tối mới có thể nhìn thấu nội hàm của từng hạt cơm.”
*
Tĩnh Anh của chúng ta người tửng rằng có triển vọng nhất lớp vì mới vượt qua khó huấn luyện của Quang bạo Chúa cũng đã không còn tỉnh táo. Ngày nói không ngừng mà đêm cũng không để mồm ăn da non.
Cái gì mà “Ba dơ, quỳ tím, su su, hắt a xê lờ…” rồi cái gì mà “Sun phu rích, có ích thì ăn” thiệt đau não. Học không được bao lâu khoảng từ mờ tối đến mờ sáng thì Tĩnh Anh rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Tâm đã chết lặng, mắt đã nhắm nhưng cũng không ảnh hướng đến việc nhồi nhét kiến thức của cô nàng.
Nó vận nội công thi chuyển bộ môn “lảm nhảm học thuật” hay gọi nôm na là “thuật nói mớ”. Thật sự thán phục tinh thần học tập không ngừng nghỉ của Tĩnh Anh, người con vùng Đông Bắc Bộ. Vạn phần bái phục.
Nói người ta rồi chả có nhẽ bỏ qua mình, đấng trên cao Trí Hưng thật ra cũng có học sơ sơ, chủ yếu là nhăn mặt, nhíu đôi lông mày đến dính vào nhau, rồi tỏ vẻ căng thẳng cho Tĩnh Anh bớt đi phần nào hoang mang, trong lúc “call video” học.
Nghe kể lại từ Tĩnh Anh lúc tỉnh lúc mơ thì trong ánh đèn mập mờ đến khuya nàng ta vô thức nhìn vào màn hình laptop thì thấy Trí Hưng đẹp trai xán lan đang há mồm ngửa cổ nghe lịch sử văn minh thế giới chết thời gian đợi Tĩnh Anh làm xong bài tập.
“Ngậm mồm vào Hưng ơi, môi hở răng lại Hưng ơi.”
Khi được nghe kể lại Hưng đoán khi nhìn cảnh tượng đó Tĩnh Anh đã âm thầm thốt lên ở trong lòng như vậy.
Tĩnh Anh còn nói tính gọi một tiếng Trí Hưng mà chưa kịp cất lời thì Trí Hưng đã vẹo cổ sang một bên, giật mình tỉnh giấc nồng, lau đi chút nước miếng còn dính khóe miệng, ngờ nghệch nhìn Tĩnh Anh cười nụ cười vô tri. Công nhận học lịch sử thông qua video hình ảnh thật dễ vào, vào giấc ngủ.
Dù gì người ta cũng là lớp phó học tập đáng ngưỡng mộ của lớp. Tĩnh Anh sẽ không kể chuyện này ra ngoài, nó tự thề trong lòng như vậy. Nó chỉ nhẹ nhàng quay, chụp màn hình, ghép nhạc Capcut 2 ảnh giật giật.
*
Trước mỗi kỳ thi tăng cường học tập là rất cần thiết, nhưng cũng nên dành một chút thời gian để thư giãn, ra ngoài hít thở không khí để bớt căng thẳng. Cậu biết đấy mọi nỗ lực của chúng ta chắc chắn sẽ được đền đáp một cách xứng đáng.
Thế Trung lướt nhìn lại những tấm ảnh cũ, trên bàn vẫn mở quyển sổ bên ngoài ghi Dear, My love. Hắn ngửa đầu cười ngờ nghệch, ngón tay đùa nghịch quả cầu phát sáng có hình ngôi sao ở trên bàn.
“Kiên trì, nỗ lực và chăm chỉ, để một ngày bạn sẽ là giấc mơ của người khác.” – Trần Vũ viết thêm một câu cậu thấy tâm đắc dán vào góc học tập của mình. Thêm một lời nhắn nhắc nhở Tĩnh Anh ngủ sớm, không quên ghé phòng đắp lại tấm chăn cho bà nội. Nhìn ra cửa sổ nơi những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, vô thức đưa tay vào khoảng không mà nắm lấy.