Cậu Xuất Hiện Như Ánh Dương | Yìng - 7: Sao mày khóc?
Hôm này, hai tiết cuối cùng là thể dục nên cả lớp đều phải tập trung ở dưới sân để điểm danh. Lúc đợi có mặt đông đủ cô nhận ra mình quên mang nước xuống rồi. Mà cô cũng không mang tiền xuống nên không đi mua được. Nhìn thấy Nguyễn Hoàng Đạt bước đến cô mới nghĩ rằng chắc là nên uống ké nước của nó. Hoàng Đạt thì không biết gì nên bước đến chỗ cô.
An Hạ định mở miệng ra nhờ vả thì cậu đã gõ chai nước lên đầu cô. Cái đánh không ngờ được làm cô nghệch mặt ra.
“Đầu mày không bao giờ nhớ được cái gì hết!”
Cậu đưa bình nước cho cô rồi lườm nguýt. An Hạ ngơ ngẩn nhìn bình nước của mình trong tay.
“Sao mày biết tao đang khát?”
Đạt đút tay vào túi quần rồi bình tĩnh nói.
“Lúc nãy xuống trễ nên thấy”
An Hạ gật gù đầu rồi mỉm cười, hai cái răng khểnh xinh xắn lộ ra:”Hì, cảm ơn mày”
Hoàng Đạt đơ ra vài giây vì thấy nụ cười của cô rồi dần nhíu mày.
“Đừng có cười với tao”
Sau đó buổi học thể dục diễn ra bình thường và chẳng có chuyện gì đặc biệt. Khi tập xong, thầy cho cả lớp chơi tự do đến khi tan học. Các bạn được tự do nên tách ra làm chuyện mình thích. Vì không được chơi điện thoại nên các bạn nam thì chia ra chơi bóng rổ và đá banh. Các bạn nữ thì ngồi theo nhóm để trò chuyện.
Hoàng Đạt đã tham gia đội bóng rổ rồi nên An Hạ đang ngồi cùng hội chị em của mình. Lê Bối Trân lười biếng tựa đầu vào vai Hạ.
“Nóng quá, tao muốn đi về”
Công nhận thời tiết dạo này đúng là rất nóng nực khó chịu. Cô cười huých vai cô nàng.
“Tao có mang quạt điện xuống, để bên kia, qua lấy sài đi”
Mắt Bối Trân liền mở to sáng rực, cô ấy như lấy lại được sức sống nên nhanh chân đứng lên đi lấy quạt về cho Hạ. Linh giờ mới lên tiếng.
“Ê Hạ, sao dạo này tao thấy mày thân với Đạt vậy?”
Kim và Trân đều chớp chớp mắt nhìn cô, đợi câu trả lời. Câu hỏi đơn giản đó không hiểu sao lại làm cô hơi lúng túng. Hạ cười cười rồi mới nói.
“Làm gì có đâu, cậu ta ngồi sau lưng tao nên thân thôi”
Cả đám ậm ừ cho qua rồi tiếp tục trò chuyện. Cho đến lúc mọi người đều nghe thấy tiếng ồn ào tranh cãi ở sau lưng, là khu vực sân bóng rổ của đám con trai. An Hạ nhíu mày nhìn ra xem chuyện gì. Cô thấy mấy thằng con trai tụ lại một chỗ rồi tranh cãi gì đó có vẻ rất căng thẳng. Cả lớp bắt đầu chạy đến, cô vẫn chưa hiểu chuyện gì.
“Rõ ràng mày cố tình thằng chó!”
“Ừ tao đó, tao cố tình rồi làm được gì bố mày không!?”
Vì thân hình nhỏ bé nên An Hạ dễ dàng chen vào đám đông và vào được chỗ trung tâm. Cô ngạc nhiên vì thấy đó là Hoàng Đạt và Minh Quân đang cãi nhau. Minh Quân luôn là thằng nóng tính nhất lớp, nên ít ai dám chọc nó giận. Lần này lại cãi nhau với Đạt. Cô nhìn thấy trên cánh tay cậu có vài vết trầy xước và bầm tím. Còn chưa kịp làm gì thì Minh Quân đã nhào đến vung tay đấm vào mặt Hoàng Đạt một cái.