Cậu Xuất Hiện Như Ánh Dương | Yìng - 5: ôm và thơm
Đi khắp hết phố sách rồi hai người mới bắt đầu kiếm gì đó để đi ăn. Ăn uống no nê xong đi ngang quầy kem, cô chạy tới xem có loại nào ngon không thì Đạt bên cạnh đã lựa được loại mình muốn ăn.
“Lựa đi, tao trả”
“Vậy tao lấy cái này!”
Thanh toán xong, Đạt còn ga lăng mở kem cho An Hạ. Cô cảm thấy mình như là đứa con nít được người lớn đưa đi chơi cuối tuần vậy. Mắt sáng rực nhìn ngóng trông cây kem trong tay cậu. Nhận được kem cô vui vẻ cười không khép được miệng.
“Hôm này mày đẹp trai thiệt đó”
“Không phải chỉ hôm nay, mà là luôn luôn biết chưa”
Hai người ngồi trong một cái chồi nhỏ trong công viên. Vừa ăn kem vừa ngắm mọi người dạo trong công viên, cây cối lại xanh tươi mát rượi.
Hoàng Đạt lên tiếng trước:”Tao thấy tụi mình hợp nhau đó. Làm bạn từ bây giờ đi!”
“Khụ..ờm. Chỉ là tao muốn có bạn thôi..mày đừng có nghĩ nhiều”
Nói một hồi mà không thấy An Hạ đáp lời nào nên cậu mới quay sang:”Ê mày có nghe tao nói gì không?..”
Thứ cậu thấy là Hạ đang vui vẻ chơi với một bé mèo hoang. Nghe giọng Đạt mới quay lại nhìn, còn ôm khư khư em mèo trong lòng, ánh mắt ngơ ngác cùng nụ cười thích thú nhìn cậu.
“Hả? Mày nói gì lảm nhảm nãy giờ vậy?”
“Mày..mày nói thằng nào lảm nhảm?”
“Đừng có mà nạt vô mặt tao như vậy chứ!”
Định mở miệng quyết chiến võ mồm với cô thì cô ngay lập tức bế em mèo đưa trước mặt cậu.
“Nhìn nè, dễ thương ha?”
Sau câu nói là ánh mắt tràn đầy hi vọng đợi câu trả lời. Cậu mới dần bình tĩnh lại, nhìn kỹ em mèo.
“Ừm, cũng dễ thương, rồi sao?”
Sắc mặt Hạ bắt đầu trầm xuống, buồn đi thấy rõ, mắt còn long lanh nhìn em mèo trong tay.
“Dễ thương quá à..nhưng chị không thể nuôi mày được rồi”
meow~
“Sao không nuôi được?”
“Anh hai tao dị ứng lông mèo”
Cả hai rơi vào phút giây trầm lặng, rồi đột nhiên Hạ như nghĩ ra sáng kiến gì đó, mặt mài tươi tắn hẳn nhìn cậu. Hoàng Đạt dường như có dự cảm được chuyện không lành nên ra dấu đề phòng.
“Nè nè mày đừng có mà nhìn tao. Bỏ cái suy nghĩ đó đi, không bao giờ đâu”
“Gì chứ! Sao lại không được!?”
“Không được là không được! Dẹp đi dẹp đi!!”
An Hạ ôm em mèo vào lòng mình, em ấy lại ngoan ngoãn không giãy giụa, không kêu gào mà còn thở gừ gừ rất thoải mái. Cô dịu dàng vuốt ve em trong tay. Gương mặt cố tình trở nên buồn bã, môi còn hơi mếu máo, mắt lại rưng rưng như sắp khóc. Giọng điệu run nhẹ như thật sự đang khóc.
“Nếu không ai nuôi thì em ấy sẽ ra sao đây..Em ấy phải lê lết đi xin ăn, có khi còn không được ăn miếng nào mà còn bị xua đuổi..Rồi lỡ như em ấy bị mấy con mèo khác hay mấy con chó hung dữ khác bắt nạt rồi bị thương rồ-“