Cậu Xuất Hiện Như Ánh Dương | Yìng - 2. Hộp sữa dâu
Ngày đi học chính thức cuối cùng đã đến, cũng là ngày học đầu tiên của năm lớp 11. Cô nàng vừa gặm bánh mì ngọt vừa vào sân trường. Hôm nay là thứ hai đầu tuần, các nữ sinh phải mặc áo dài để chào cờ dưới cái nắng gắt đúng là nỗi ám ảnh chung của học sinh Việt Nam.
Nhìn các bạn nữ ai nấy trong xinh xắn trong tà áo dài thướt tha. Ghế đã được các bạn nam xếp sẵn, cô vừa ngồi xuống ghế, để đồ đạc xung quanh giữ chỗ cho tụi bạn. Đang ngồi nhìn các thầy và vài bạn nam bận rộn trên sân khấu thì sau lưng có tiếng động như ai đó mới ngồi xuống.
An Hạ liền quay người:”Sao mày tới trễ va-“
Câu nói bị cắt ngang vì gương mặt người kia. Là Nguyễn Hoàng Đạt, cậu ấy đang ngồi chỗ mà cô cố tình giữ cho Linh. Mặt cậu ta thản nhiên như chuyện hiển nhiên.
An Hạ đã thay đổi cách xưng hô với Đạt chỉ vì cô nghĩ cả hai sẽ học cùng lâu dài, không thể cứ xưng hô ngại ngùng như thế.
“Sao mày ngồi ở đây? Hàng của nam bên kia”
“Thì sao?”
Nghe câu trả lời xong cô tưởng mình bị đần. An Hạ không biết nói gì nữa, gương mặt khó coi vô cùng khi nhìn cậu ta.
“Tao giữ chỗ này cho Linh”
“Còn nhiều chỗ mà, để Linh tự chọn”
Định phản bác lại thì Linh cùng Mỹ nắm tay nhau đi tới chỗ cô. Hai người đang cười nói với nhau thì thấy cảnh tượng này. An Hạ cũng cứng đờ miệng, liếc liếc ra hiệu cầu cứu. Cả hai nhìn nhau hiểu ý Hạ nhưng cố tình lờ đi. Hai người liếc Hoàng Đạt thấy ánh nhìn sắc lạnh đầy sát khí của cậu ta thì thay đổi giọng nói.
“Ủa, mày ngồi đó hả Hạ? Thôi mày ngồi đỡ ở đó đi, tao xuống cuối hàng ngồi để dễ chép bài với Mỹ. Vậy nha!”
“Ủa..Ủ-“
NHƯNG MÀ LÀM GÌ CÓ BÀI MÀ CHÉP?!
Tụi nó nói xong liền nhanh chân chuồng đi xuống cuối hàng thật. An Hạ ú ớ kêu theo, sau đó hậm hực liếc xéo cậu ta. Gương mặt câu ấy đang rất thoải mái và mãn nguyện, khác hoàn toàn với Hạ hiện giờ.
Bắt đầu đến giờ thì cả sân trường cũng chỉn chu nghiêm chỉnh hơn. Các lớp đã ngồi ngay ngắn chỉ đợi lệnh của giáo viên.
Tiết chào cờ qua đi, giờ đang là lúc giám thị lên phát biểu. Nắng bắt đầu lên và gắt gao hơn ban nãy. Các bạn học sinh bắt đầu tìm cách trốn nóng tránh nắng. Người thì lấy sách để quạt, người thì lấy tập, người thì quạt cầm tay. An Hạ cũng nóng sắp phát điên, nóng nực là cảm giác cô ghét nhất trên đời. Cô nhớ ra mình có một cây quạt điện anh hai mua cho, cô luôn mang theo bên người. Lục cặp mãi không thấy, lôi cả tập vở ra bù đầu tóc rối mới chợt nhận ra mình đã sạc nó mà không mang theo. Định là sạc thật đầy pin rồi mang theo mà giờ lại để quên.
Đúng là điên mà.
“Để ở nhà rồi..”
Xui xẻo quá, may mà cô không đủ siêng năng để dậy sớm trang điểm cho buổi chào cờ đầu năm. Cô chỉ sài kem chống nắng, má hồng, son thôi. Vừa bất lực và bực bội bản thân não cá vàng thì cảm thấy sau gáy man mát. Quay đầu lại nhìn thì thấy Nguyễn Hoàng Đạt đang nhìn hướng khác, hơi nhăn mày vì nắng, trên tay là cây quạt điện loại mới trên thị trường đang thổi về phía Hạ.