[Cao H - Hoàn] Bẫy Rập - Sở Từ - Chương 40 : Bắt đầu
Editor : Annh
Một giờ sáng , Lý Thước dựa thẳng vào tường nghe tiếng la hét trong phòng sinh , tay nắm chặt lại
Khuôn mặt bình dị gần gũi thường ngày của anh lúc này như là nhiễm một tầng băng sương
Âm trầm , nặng nề đến nỗi những người đi ngang qua đều sợ hãi không dám lại gần
Mãi đến khi cửa phòng sinh bị đẩy ra , vẻ mặt lạnh lùng đó mới thay đổi
” Cậu là người nhà của Quý Xuân Vũ sao?” Y tá bế đứa bé ra :” Là một bé trai , rất khỏe mạnh , nặng gần ba ký rưỡi “
Lý Thước cụp mắt xuống nhìn đứa bé , khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng nhăn nheo như một ông lão
Anh đưa tay cẩn thận chạm vào bé , hỏi :” Còn vợ tôi thì sao?”
” Sản phụ không có việc gì , chờ miệng vết thương được khâu lại thì cậu có thể tiến vào phòng sinh để nhìn”
” Được” Lý Thước trả lời ngắn gọn , tầm mắt vẫn luôn nhìn vào phòng sinh
Thời gian thong thả chạy qua
Khi phòng sinh mở ra lần nữa , các bác sĩ và y tá bước ra nhỏ giọng nói với Lý Thước
Lý Thước vội vàng bước vào nhìn thấy Xuân Vũ nằm trên giường bệnh , đứa bé thì lặng yên nằm bên cạnh
Vẻ mặt cau mày của Lý Thước lúc này mới giãn ra , đi đến trước mặt Xuân Vũ nhẹ giọng nói :” Bảo bối vất vả rồi “
Xuân Vũ ngước mắt nhìn thoáng qua anh lại nhanh chóng rời mắt
Trong lòng Lý Thước run lên , không có nhiều lời , cũng không nói tới Đỗ Ngọc Thơ chỉ im lặng ở bên cạnh cô
Xuân Vũ ở lại bệnh viện ba ngày sau đó được xuất viện và về nhà ở cữ
Bình thường khi còn mang bầu thì một ngày ba bữa đều là do dì Tôn chuẩn bị
Khi đó Xuân Vũ bụng to không thể đi lại được nhiều nên Lý Thước đã thuê dì Tôn , thuê một phòng bên cạnh cho dì Tôn ở
Hiện tại cẩn thận nghĩ lại , dựa theo gia thế của Lý Thước , anh không có khả năng không đủ kinh phí
Xuân Vũ nhịn không được hỏi :” Nhà này là thuê hay là của anh”
Đây là lần đầu tiên Xuân Vũ chủ động nói chuyện với Lý Thước sau khi xảy ra chuyện , Lý Thước chỉ đơn giản trả lời :” Là của anh!”
Tâm Xuân Vũ lại có chút đau :” Còn căn hộ ở thành phố thì sao?”
” Cũng là của anh”
” Vì cái gì , vì cái gì lại muốn gạt tôi ” Cô không khỏi có chút kích động
Lý Thước ngồi ở mép giường nhìn chăm chú vào cô , ánh mắt chân thành :” Anh sợ gặp phải người quen nên mới chuyển đến đây”
Xuân Vũ cảm thấy buồn cười , trong mắt tràn đầy ý hận
Lý Thước tựa hồ đã đoán trước được cảm xúc của Xuân Vũ , tiếp tục nói :” Anh cùng Đỗ Ngọc Thơ là giả kết hôn “
Xuân Vũ ngẩn người sau đó lại tỏ vẻ khó tin
Lý Thước thở dài nằm xuống cạnh Xuân Vũ , ôm lấy cô chậm rãi nói :” Ông ngoại của anh ở HongKong nổi danh là vua vận chuyển (?) , năm mẹ anh mười bảy tuổi bà đã yêu một nghèo hai trắng Lý Liên Thắng , với sự trợ giúp của bà và ông ngoại thì Lý Liên Thắng mới có tiền vốn để buôn bán”