[Cấm Kỵ Edit] Tình Châm - (8) Say rượu (H)
Minh Vũ không mang chìa khóa sao?
Đường Ninh lo lắng nắm lấy góc váy, vội vã cầm chiếc áo choàng mỏng từ tủ quần áo khoác vội lên người rồi đi xuống lầu để mở cửa.
Khi cô mở cửa, một mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi, khiến cô không khỏi nhíu mày. Trước mặt cô là một người đàn ông có vóc dáng cao lớn, thân hình cao to, tay khoác chiếc áo khoác tây trang, nhưng lại đứng loạng choạng, dường như không thể đứng vững.
Cô nhìn kỹ, đó chính là Tần Việt, không phải Tần Minh Vũ – người mà cô nghĩ là chồng mình.
Nhưng sao hắn lại về lúc này? Không phải hắn bảo là sẽ không về sao?
Trong lòng Đường Ninh bỗng dấy lên một sự nghi ngờ, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tần Việt vốn là không có ý định quay về, đêm nay anh có cuộc xã giao, đối phương đã chuẩn bị sẵn chỗ nghỉ tại khách sạn. Nhưng khi buổi tiệc gần tàn, trong lòng anh bỗng nảy sinh một ý định. Dù đã uống không ít nhưng anh chỉ muốn về, vậy là anh gọi tài xế, quyết định quay về nhà.
Anh đã uống khá nhiều, mệt mỏi và chẳng muốn tìm chìa khóa, thế là quyết định bấm chuông. Nhưng khi cửa vừa mở ra, một cảnh tượng trước mắt khiến anh sững sờ. Một không gian đầy sức sống, như thể mọi thứ bừng lên trong sắc màu tươi sáng, một vẻ quyến rũ không thể tả xiết làm anh không thể nào rời mắt được, cô đứng đó và đôi mắt anh chìm đắm vào cô không thể nào dứt ra được.
Trước mặt anh là một người phụ nữ với làn da trắng mịn, khuôn mặt thanh thoát và đầy vẻ nhẹ nhàng. Cổ cô thon gọn, làn da sáng mượt dưới ánh đèn. Đôi mắt nhìn anh, ngỡ ngàng nhưng lại trong suốt, đầy cảm xúc. Bờ vai được chiếc áo choàng che phủ, nhưng vẫn không thể che đi đường nét thanh thoát của xương quai xanh, càng làm nổi bật vẻ đẹp tự nhiên ấy. Từ góc độ của hắn nhìn xuống, có thể thấy trước ngực một tảng thịt, chiếc váy ngủ bó sát người không thể lắp đầy hai luồng thịt đầy đặn đó được, nửa vòng ngực nhũ đều như thoắt ẩn thoắt hiện lộ ra bên ngoài, như ẩn như hiện.
Trong khoảnh khắc, hắn cảm thấy như mọi áp lực, men say và cơn giận bốc thẳng lên đầu, choáng váng cả đại não. Hắn lảo đảo bước vào cửa, Đường Ninh vội vàng chỉnh lại quần áo, lúng túng đứng sang một bên, không biết nên mở lời thế nào. Trước mặt là người đàn ông say khướt, loạng choạng suýt nữa ngã xuống sàn. Đường Ninh theo phản xạ đưa tay đỡ lấy hắn, còn hắn thì thuận thế dựa vào vai cô, bàn tay to đặt lên eo cô, cứ thế tựa vào người cô như thể không còn chút sức lực nào.
Đường Ninh đành phải gắng sức kéo người đàn ông nặng trịch trên người mình, khó khăn lắm mới dìu được hắn tới gần ghế sofa. Cô đang định mở miệng bảo hắn buông tay ra thì vai đã bị Tần Việt ấn mạnh xuống, cả người cô bị đẩy ngã lên sofa, còn hắn thì đè nặng lên, gần như dồn hết trọng lượng cơ thể lên người cô.
Đường Ninh thở dốc từng hơi, toàn thân như bị ghì chặt. Chiếc áo choàng mỏng đã rơi xuống đất từ lúc nãy trong lúc cô loay hoay, nghĩ đến tư thế hiện tại của mình cộng thêm cách ăn mặc chẳng khác gì đang “mời gọi”, cô vội vàng đưa tay che ngực theo bản năng. Đôi mắt hoảng hốt chạm phải ánh mắt người đàn ông đang phủ trên người mình.