[Cấm Kỵ Edit] Tình Châm - (7) Đi công tác
Tần Minh Vũ đột ngột trở về sau một đêm vắng mặt.
Đường Ninh bất ngờ khi nghe thấy giọng của chồng, cô hoảng hốt, giật mình lùi lại hai bước, vội vàng rút tay khỏi Tần Việt.
Trong lòng cô không khỏi dấy lên lo lắng, liệu anh ấy có nhìn thấy gì không?
Từ xa, Tần Minh Vũ đã nhìn thấy bóng dáng của cha, bước vào nhà rồi mới phát hiện Đường Ninh cũng đang ở đây.
Anh hơi ngạc nhiên, tiến tới gần và nói: “Vợ ơi, sao hôm nay em dậy sớm thế?”
Đường Ninh vội vàng xoa xoa tóc bên tai, cố gắng giữ vẻ tự nhiên và trả lời: “Dạ, em không ngủ được nên xuống dưới một chút. Minh Vũ, sao anh lại về sớm thế? Công việc có nhiều lắm không anh?”
Tần Minh Vũ đứng bên cạnh cô, trả lời: “Tối qua anh tăng ca đến nửa đêm, hôm nay lại phải đi công tác, giờ anh về lấy chút đồ.”
Nhìn thấy dáng vẻ không ổn của cô, anh nhẹ nhàng đỡ cánh tay Đường Ninh, hỏi: “Chân em làm sao vậy?”
Đường Ninh cúi đầu nhìn chân mình, nhẹ nhàng đáp: “Ngày hôm qua, khi dì Trương không có ở nhà, em rửa chén không cẩn thận làm vỡ bát, bị vài vết cắt nhỏ, nhưng không sao đâu, hôm nay không còn đau nữa.”
Tần Minh Vũ nhìn vào vết thương trên chân cô, rồi nhẹ nhàng dùng ngón tay chạm vào mũi cô, giọng ân cần: “Sao lại bất cẩn thế? Lần sau nhớ cẩn thận hơn nhé em.”
Tần Minh Vũ nhìn sang Tần Việt, lên tiếng: “Ba, con phải đi công tác mấy ngày. Ninh Ninh chân bị thương, không tiện đi lại, nhờ ba lo lắng giúp đỡ cô ấy một chút ạ.”
Tần Việt chỉ gật đầu, không nói gì thêm.
Đường Ninh cảm thấy có chút chột dạ, vội vàng nắm lấy tay chồng: “Minh Vũ, anh tăng ca cũng mệt rồi, lên ngủ một lát đi. Em sẽ giúp anh thu xếp hành lý.”
“Tuân lệnh vợ yêu, 10 giờ mới bay, anh còn có thể ngủ thêm một hai tiếng. Vợ, để anh bế em lên nhé.”
Đường Ninh để mặc cho anh ôm mình lên lầu. Nhưng trong lòng cô vẫn không khỏi cảm thấy áy náy, ánh mắt vô thức liếc về phía dưới, nơi Tần Việt đứng ở phòng khách, ánh mắt buồn bã, thần sắc khó tả.
Tần Minh Vũ đi công tác.
Đường Ninh, vì chân bị thương nên xin nghỉ vài ngày, ở nhà lại không tránh khỏi phải dựa vào Tần Việt.
Lên lầu xuống lầu, thậm chí làm những việc đơn giản, Tần Việt đều sẽ chủ động giúp cô.
Đôi khi, Đường Ninh muốn gọi dì Trương giúp đỡ, nhưng Tần Việt chỉ bình thản nói một câu: “Minh Vũ không phải là đã nhờ tôi giúp đỡ em sao?”
Làm cô chỉ biết im lặng không trả lời.
Hiện tại, mối quan hệ giữa họ có chút kỳ lạ giống như bức tường rào rõ ràng phân chia từng cảm xúc giờ đã trở nên mờ nhạt. Đường Ninh vẫn quen gọi hắn là ba, nhưng tâm trạng của cô giờ đã khác, không còn như trước nữa, cô thực sự có thể coi hắn là một người thân như ba chồng của mình chứ không hề còn vương vấn bất kỳ cảm xúc nào khác nữa.
Còn Tần Việt cũng không giống như một người ba chồng bình thường. Mặc dù khi có dì Trương ở bên, hắn luôn giữ vẻ nghiêm túc, nhưng khi không có bà, hắn ôm cô, trò chuyện với cô như thể giữa họ có một mối quan hệ thân mật hơn là quan hệ ba con.
Mối quan hệ này không hề phức tạp, không có sự phân chia rõ ràng giữa công và tư. Đường Ninh không thể không thừa nhận rằng có lúc nàng cảm thấy rất khó để từ chối hắn.
Cuối cùng, kỳ nghỉ cũng trôi qua, chân của Đường Ninh đã hồi phục và cô lại tiếp tục công việc như bình thường.
Tần Minh Vũ đã đi công tác suốt bốn ngày, vào một buổi tối khi Đường Ninh vừa tan làm và gọi điện cho anh, giọng anh tràn đầy hưng phấn:
“Vợ ơi, tối nay anh sẽ về, em có vui không?”
“Vui chứ. Em có cần đi đón anh không?”
“Không cần đâu, giờ đã muộn rồi, em cứ ở nhà chờ anh là được.” Tần Minh Vũ dừng một chút như suy nghĩ điều gì đó, rồi mới nói tiếp, “Lão bà, em có thể mặc chiếc áo ngủ lần trước Hiểu Hiểu tặng em để chờ anh không?”
Đường Ninh hơi bất ngờ, đó là chiếc áo ngủ gợi cảm Hiểu Hiểu đã tặng cô trong những ngày đầu tân hôn, nhưng cô chỉ mới mặc nó một lần duy nhất.
Tần Minh Vũ thấy cô im lặng, lại tiếp tục, giọng anh đầy mong đợi: “Vợ ơi, em có đồng ý không?”
Đường Ninh cảm thấy có chút ngại ngùng. Dạo gần đây cô không có tâm trạng, cũng không muốn mặc lại chiếc áo đó. “Minh Vũ, anh đi công tác đã mệt mỏi rồi, về nghỉ ngơi trước đi, lần sau chúng ta sẽ làm sau nhé?”
Nhưng Tần Minh Vũ không muốn từ bỏ, anh kiên trì thuyết phục: “Vợ ơi, em thử nghĩ xem, lâu rồi chúng ta chưa có một buổi tối riêng tư như thế. Anh thực sự rất muốn, em không muốn sao? Hơn nữa tối nay ba không có ở nhà, chúng ta có thể thư giãn một chút, em đồng ý đi mà, có được không?”
Tần Việt không về sao?
Khi nghe tin Tần Việt không về, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Đường Ninh trong lòng lạc lối một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng: “Được rồi, anh yêu, em sẽ chờ anh.”
Anh là chồng của cô, đó là nghĩa vụ của vợ chồng, cô không thể nào lòng dạ nhẫn tâm mà từ chối.
Vào ban đêm, Đường Ninh đứng trước gương, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình, khoác lên chiếc áo ngủ với phần dây đai, chiếc váy ngắn cũn. Chiếc áo ngủ cũng chỉ vừa đủ che phần dưới ngực, để lộ một phần mông, vạt áo không thể che khuất hết. Đôi chân dài thẳng tắp, làn da trắng mịn, quyến rũ và mê hoặc.
Đường Ninh buộc tóc quăn dài bằng một sợi dây, để lộ đôi vai thon gọn và cổ mảnh khảnh.
Nhìn lên đồng hồ trên tường, chỉ còn 8 phút nữa là đến nửa đêm.
Cô còn đang tự hỏi không biết Tần Minh Vũ đã đến sân bay chưa, đang định nhắn tin hỏi, thì chuông cửa dưới lầu đột ngột vang lên.
P/s: Đêm 26 Tết của mọi người như thế nào gòiiiii ta